“-Nếu không vậy đâu có ai lo lắng chăm sóc?”
Cô khẽ khàng, nói ra câu này mặt bỗng trở nên ửng hồng.
“-Có lẽ mất máu nhiều nên không có máu cho não làm việc thật?”
Hắn chép miệng rồi đứng dậy định rời đi.
“-Đầu em có vấn đề, nên cần anh ở cạnh, anh định đi đâu thế?”
Cô không vì lời hắn mỉa mai mà giận giữ như trước đây, không xù lông nhím lên, cũng không đấu lại với hắn, mà ngược lại mặt càng đỏ hơn nói ra mấy từ mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ nói với hắn.
Đọc các chap trước:
Hắn quay đầu lại nhìn cô chăm chăm.
Vịnh Hy bị ánh mắt đó làm cho ngượng ngùng, cô nhắm mắt lại để né tránh không ngờ Di Thành hắn lại hiểu một cách khác, cái môi nhếch lên cười như không cười.
“Mong chờ sao?”
Hắn tiến lại nhằm trúng đôi môi mọng đỏ của Vịnh Hy đặt một nụ hôn. Cô không ngờ hắn hành động như vậy mở mắt tròn xoe, hai tay bám vào hắn ý đẩy đẩy. Nhưng hắn lại không tha, chiếc lưỡi lành lạnh, hơi thở mang theo mùi hoa cỏ tấn công mạnh hơn, đưa tới tách hai môi Vịnh Hy len lỏi vào bên trong khoang miệng, tiện đà mút lấy vị ngọt của cô.
Vịnh Hy không kiềm được mà phát ra tiếng uhm.. a..
“-Anh đã nói với em, cô ấy đỡ rồi, em không cần phải tới nữa mà”
Đang đê mê trong nụ hôn ướt át của hắn thì phía ngoài cửa có tiếng ồn ào. Vịnh Hy vội vàng đẩy hắn ra.
“-Có người… uhm.. có…”
Hắn không vội mà dùng đôi môi lạnh của mình mút thêm mấy cái sau đó ghé sát mặt vào tai thổi một hơi lạnh
“-Chưa đủ”
“e e hèm..”
Vu Tình không đếm xỉa đến sự ngăn cản của Châu Kiệt, cô mở cửa bước vào. Vừa vào tới đã thấy Vịnh Hy cùng người đẹp trai hôm trước trong cảnh đầy ám muội.
“-Vịnh Hy, tôi đến thăm cô…”
“-Tiểu Hy, cô ấy cứ nhất quyết muốn tới xem em”
Châu Kiệt nhanh nhẩu giải thích.
“-Vu Tình.. phiền tới cô rồi, tôi không sao cả”
“-Có phải cái tên áo trắng đó hại cô ra nông nỗi này hay sao? Châu Kiệt, anh phải cho anh ta một trận mới đúng chứ”
“-Ý cô nói tên áo trắng là tôi?”. Lại tiếng của Quỷ Đơn. Cả căn phòng trở nên ồn ào vì mấy người tới cùng lúc.
Vu Tình tỏ vẻ mặt bực bội khi nghĩ về tên áo trắng nên mắng vốn.
Di Thành không thích ồn ào, hắn không nói gì định rót cho Vịnh Hy cốc nước, thì…
“-Để tôi..”
Vu Tình tiến sát chỗ hắn, đưa tay ra, nhưng cô làm nhanh quá bởi thế hắn không để ý, vô tình tay cô chạm vào mu bàn tay của hắn. Di Thành ngước mắt lên, đôi lông mày nhíu lại. Vu Tình bỗng dưng thấy không thoải mái, toàn thân run lên, tay hắn lạnh như cô vừa cầm phải đá. Cô đứng bất động hồi lâu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của hắn bỗng nhiên không nói lên lời
“-Tôi có việc ra ngoài một lát”
Vịnh Hy đoán hắn có việc thật vì khi nãy hắn đã định rời đi, dù muốn hắn ở cạnh nhưng cô cũng không dám nói vì còn người khác, cũng không tiện hỏi chỉ gật đầu.
Không ngờ Vu Tình cũng quay lại
“-Tôi cũng có việc gấp, Vịnh Hy, sẽ tới thăm cô sau nhé.. xin lỗi…”
Thấy Di Thành ra cửa, Vu Tình cũng lao theo như sợ chỉ cần ra khỏi căn phòng là không thấy bóng hắn vậy. Sở dĩ Vu Tình một mực bắt Châu Kiệt nói và đòi tới nơi là bởi vì cô biết, chỉ cần đến chỗ Vịnh Hy sẽ được gặp người thanh niên đẹp trai lạnh lùng băng tuyết ấy. Cô còn nhớ như in giọng nói lạnh lạnh của hắn, ánh mắt nhìn người không có điểm, cái trau mày cũng làm cô nhớ nhung suốt từ đêm hôm ở căn tập thể bỏ hoang đến bây giờ. Lần đầu tiên Vu Tình hàng đêm mơ mộng thấy bóng dáng hắn, nửa đêm tỉnh dậy nghĩ về hắn cô lại mỉm cười.
Châu Kiệt nhận ra điều này từ khi ở căn nhà tập thể nơi có con quỷ mặt ròi đó. Anh biết Di Thành là con quỷ rất lạnh lùng, hắn không coi ai ra gì ngoài Vịnh Hy cả cho nên sợ Vu Tình không hiểu chuyện làm quá sẽ tổn thương. Anh trai thật không đành lòng khi thấy em gái bị hắt hủi nên dù muốn ở lại cạnh Vịnh Hy, hiếm khi mới có thời gian Di Thành và Vịnh Hy thoát nhau ra, nhưng mà nghĩ tới em gái anh lại cũng bước ra khỏi phòng đi theo sau.
“-Bọn họ làm sao vậy? Thấy tôi vào lần lượt bỏ đi?”
“-Hi hi, Bởi anh là quỷ, hahahah, không phải là quỷ thì cũng là chủ nhân của bọn quỷ trùng kinh tởm đấy, nên họ kinh tởm anh..”
Vịnh Hy vừa che miệng cười vừa trêu Quỷ Đơn. Anh ta không vui nhưng cũng chẳng trách cứ cô, vì bây giờ trong mắt Quỷ Đơn Vịnh Hy chiếm vị trí số một rồi.
Anh ta vừa gọt trái cây cho cô vừa nhoẻn miệng cười
“-Đừng gọi là Quỷ Đơn nữa, em xem, bây giờ tôi cũng làm gì có chút quỷ quái nào, tôi có tên Trung Quốc đấy”
Làm mặt ngạc nhiên
“-Tên gì, nói nghe coi?”
“-Họ Hàn, tên Phong”
“-Hàn Phong?… hahaha cái tên thật hay”
Lại ngạc nhiên level hai. Nhưng ngay sau đó trong đầu nghĩ tới..
“-Vậy anh và Hàn thị có quan hệ gì không?” Vịnh Hy đi làm ở công ty có biết tới Hàn thị là một tập đoàn về địa ốc khá lớn, nhưng mấy năm trước đã gặp trục trặc gì đó nên phá sản. Khi ấy cô mới vào đại học nên chẳng quan tâm nhiều.
“-Tôi.. tôi…em biết Hàn thị sao?”
Vịnh Hy gật đầu nói có nghe qua thôi. Quỷ Đơn (Từ giờ sẽ gọi là Hàn Phong nhé mọi người) nhìn ra xa xăm phía cửa phòng, thở dài
“-Tôi là con trai của họ…, khi còn chưa lên tiếp quản sản nghiệp của gia đình thì cả Hàn gia bị người ta dùng bùa yểm hại đến tán gia bại sản, một mình chưa biết gây dựng từ đâu, tôi bất lực dang dở, bỏ chơi bời của một thiếu gia đi tìm người để học đạo hiểu tại sao họ lại làm như vậy với gia đình mình nhưng không ngờ chính bản thân lại bị người ta hãm hại, giờ mới mang trên người dáng vẻ như vậy”
Vừa bón cho cô miếng trái cây, Hàn Phong nhớ lại rồi trầm trầm kể tiếp, Vịnh Hy cũng tắt nụ cười trên môi.
“-Lúc đó tôi lại trúng trùng quỷ, sư phụ nhiều năm giúp đỡ gia đình tôi nhưng rồi cũng tử mạng không phải ông ấy trúng bùa, mà vì mắc một căn bệnh lạ nên qua đời. Một mình tôi đối mặt với trùng quỷ, đem toàn bộ tinh lực nuôi con trợ trùng mà em thấy đấy để duy trì sự sống của bản thân. Lúc ý trông tôi giống quỷ, một mình sống trong hang đá hẻo lánh, không người thân, không có gì ngoài hàng ngày bị trùng quỷ hành hạ cho đến đau đớn kiệt sức. Tôi trở thành kẻ xấu, phải đi bắt các cô gái để có thể nuôi ngải trùng, dù không trực tiếp uống máu họ nhưng cũng chẳng khác gì một kẻ hút máu người. Khi tôi phát hiện ra, mình có thể có khả năng nhân bản trùng ngải trên cơ thể sống để sai khiến người khác, thì người đầu tiên tôi tìm đến đó là con trai nhà họ Đường”
Vịnh Hy cảm xúc dâng trào, không ngờ gia đình Hàn Phong lại như vậy. Cô ngậm miếng táo trong miệng không dám nhai, sợ tiếng động nhỏ phát ra cũng làm mất đi cảm hứng của người con trai đẹp bên cạnh, nhưng việc này lại liên quan đến Đường gia, cô vội vàng nhai nhai rồi nuốt đánh ực một cái
“-Em ăn kiểu gì thế? Muốn chết vì nghẹn sao?” Anh đưa tay vẹo vào má cô hỏi đầy quan tâm.
“-Nhưng nhà họ Đường liên quan gì tới…?”
“-Chính là họ, chính họ từ một người làm nhỏ lẻ cho Hàn gia, được cha mẹ tin tưởng, mà bây giờ có cả cơ ngơi là Đường thị, em nghĩ cái tên Đường Mộc Kỳ đó nó giỏi như vậy sao?”
“-Anh đã điều tra kĩ chưa? Nhầm thì sao?”
“-Còn ai vào đây nữa?”
Nói đến Mộc Kỳ, Vịnh Hy dâng lên nỗi khó chịu. Anh ta và cô yêu nhau, nhưng lại mang cô ra bán cho quỷ giữ. Nhớ lại dáng vẻ khó chịu toàn thân của Mộc Kỳ, Vịnh Hy nghĩ Hàn Phong từng đau đớn hơn thế nhưng dù sao anh ta cũng từng là bạn trai của cô, mấy ngày cô cũng muốn hỏi tình trạng của Mộc Kỳ.
“-Giờ anh ấy sao rồi?”
“-Về lại trạng thái ban đầu, cái giá đã là quá rẻ rồi”
“-Nhưng trùng trong người anh ấy đã hết phải không?”
Vịnh Hy vẻ mặt suy tư khi nghĩ lại cảnh anh ta trước kia trong bệnh viện, chân bị gãy do tai nạn không quá lớn nhưng vấn đề Mộc Kỳ nằm an yên ở đó không nói không cười, bây giờ anh trở về như thế.
Hàn Phong thấy vẻ mặt của Vịnh Hy lòng có chút buồn bực, anh nắm lấy bàn tay cô bóp nhẹ
“-Hắn như vậy em còn thương xót?”
Vịnh Hy không nói, cô hiểu cảm xúc lúc này của Hàn Phong. Cả nhà bị người ta hãm hại cướp đi sản nghiệp, bản thân thì chịu đau đớn ghẻ lạnh như vậy thì nỗi thù trong anh không nhỏ
“-Em có biết trong thời gian đó, không những bán em cho ta mà hắn đã từng phản bội em không?
“-Mộc Kỳ.. anh ta…”
Hàn Phong tỏ rõ sự giận dữ, anh ta tiếp tục
“-Khi cấy trùng, tôi đã nói chỉ có em mới gỡ được nhưng hắn không tin, cứ ngỡ quan hệ với phụ nữ là giải được trùng nên không ngừng qua lại với nữ thư kí. Khi qua lại rồi vẫn không giải được, hắn lại giao cô ta cho lão già béo khi tôi nói cần hợp đồng đó. Rồi cô gái đó cũng không lấy được hợp đồng, hắn sẵn sàng đưa ra ý kiến là em. Tôi không hiểu em vì cái gì mà vẫn thương hắn cho được?”
Thì ra là vậy. Vì Hàn Phong muốn xây dựng lại sự nghiệp cho nên ra sức yêu cầu Mộc Kỳ có được những hợp đồng lớn trong đó có hợp đồng với ông Châu. Chỉ vì Ái Liên dù đã đi khách sạn với ông Châu nhưng vẫn không mang được hợp đồng về, do sức ép bên Hàn Phong mà Mộc Kỳ lại dùng Vịnh Hy để khiến ông Châu ký hợp đồng.
Lúc cô bị Di Thành cướp đi sự trong trắng, cô còn không ngừng tự trách mình, cảm thấy có lỗi không dám đối mặt với Mộc Kỳ, vậy mà hoá ra anh ta cũng chẳng coi cô là duy nhất. Như vậy là hoà đi.
Vịnh Hy muốn rơi nước mắt, cô nghĩ tới tình yêu tốt đẹp trước kia, hoá ra Mộc Kỳ ngay từ đầu luôn luôn là người toan tính, cơ ngơi đó cũng là do cướp được từ Hàn thị. Nhưng bây giờ nghĩ tới cô cũng không còn cảm thấy luyến tiếc Mộc Kỳ nữa, nhưng sau này cô nghĩ mình sẽ vẫn tới thăm gia đình họ.
Đang mải suy tư cô không để ý, Hàn Phong đã ngồi lên hẳn mép giường bệnh, luồn tay vào gáy cô ôm lấy bả vai, để kéo đầu cô sát gần anh. Hàn Phong thì thầm
“-Không sao, sau này…anh sẽ bù đắp cho em được không Vịnh Hy?”
Cả màn này đã lọt vào mắt của Di Thành ngoài cửa phòng bệnh. Hắn lại lặng lẽ quay đi
Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu
Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Đứa bé búp bê ly kỳ (Chap 26)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Quý khách có nhu cầu mua đồ dùng khách sạn, nhà hàng cao cấp giá rẻ như: xích đu gỗ ngoài trời, thanh lý ghế bể bơi, ô dù ngoài trời bao nhiêu tiền, cung cấp đồ amenities cho khách sạn,…vui lòng liên hệ ngay với Poliva theo Hotline 096.849.8888. Khi mua bất kì sản phẩm nào tại công ty chúng tôi đều được bảo hành lên đến 12 tháng và hỗ trợ giao hàng nhanh trên toàn quốc, vì vậy bàn hoàn toàn có thể yên tâm khi chọn mua thiết bị khách sạn tại Poliva.