Em chỉ biết anh Long chạy xe dường như không cần màn đến bất cứ điều gì xung quanh nữa, em biết rằng mỗi lúc máu chảy ướt cả mông, thấm trên chiếc ghế em đang ngồi, em lẩm bẩm nhưng dần chìm vào cơn mơ man…
Chap 28: Bi kịch!
– Anh Long, không ổn rồi, máu ra nhiều quá!
Long vội vã nắm chặt tay em. Nhưng tay anh lại run run không ngừng. Khi đến nơi em đã thấy xe đảy của bệnh việc thức trực sẵn…
– Chủ tịch Long, cô gái này làm sao ạ.
– Nhanh cấp cứu cho cô ấy, cô ấy đang có thai.
– Máy chảy rất nhiều, đang có thai sao chủ tịch.
– Các người có nhanh lên không, cô ấy là vợ tôi! (Long gào lên)
Cơn đau mỗi lúc đến quằn quại hơn, nằm cũng không yên, tay em giữ chặt bụng đau đớn. Xe đẩy mỗi lúc một vội vã. Long nhìn em không rời em biết anh xót em nhưng em vẫn không thể nào bỏ qua cho anh ngày hôm nay được.
Nếu bây giờ em không còn giữ được đứa bé thì sao đây. Có phải nếu em sinh con cho Long thì mọi việc sẽ được giải quyết. Còn nếu không giữ được con thì sao…thì sao đây hả?
– Chủ tịch, tôi phải nói thật cho anh biết, cô Lấy chắc chắn không thể giữ cái thai này rồi.
Nói phải nói sự thật, đứa trẻ nhìn vào cũng đủ biết cái thai không thể giữ được, máu chảy ướt hết cả tấm ga giường rồi.
– Không còn một chút hy vọng nào sao?
– Tôi xin lỗi, một chút hay 0,01% cũng không có, thai chỉ vỏn vẹn gần 1 tháng, bóc tách thế này làm sao mà giữ được?
Đọc các chap trước:
Nghe những lời bác sĩ nói bầu trời như sập đổ lòng em đè nặng xuống, không cần biết ai đúng ai sai, nhưng trước mắt em chính là đứa tồi tệ nhất, một người ngu muội đã làm mất con mình rồi.
Long gật gật đầu nhìn bác sĩ, anh thở dài rất nhiều lần, anh đi qua đi lại trước mặt bác sĩ, anh muốn nói một điều gì đó, muốn làm một điều gì đó nhưng dường như anh biết rằng tất cả đã quá muộn.
– Được rồi, chuyển cô ấy lên phòng cao cấp. Hãy dùng những liều thuốc nào đắt tiền nhất khiến cô ấy không đau đớn, bao nhiêu tiền cũng được, miễn có loại thuốc hay cách nào khiến cô ấy quên đi mọi việc vừa xảy ra…
– Không có một loại thuốc nào như thế đâu chủ tịch!
– Tại sao lại không, vậy xây lên cái bệnh viện này để làm gì?
– Chủ tịch bình tĩnh, tôi sẽ cố gắng, còn việc cô ấy có nhớ hay quên tôi không dám chắc. Tôi đi đây, chào chủ tịch!
Cô y tá an ủi em nói:
– Không sao đâu em ạ, thật sự là không sao cả, 1 tháng chỉ là một giọt máu vừa mới chớm thai thôi, nó chẳng khác nào kì kinh nguyệt em đã trải qua cả.
– Dù biết là đã bắt đầu hình thành nhưng mà mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn khi mới chỉ gần 4. tuần. Không đau lắm đâu, chỉ là đau về tinh thần một chút thôi, chỉ giống có kinh thôi, em đừng lo lắng nhiều.
– Thật sao ạ, nhưng em thấy đau lắm, chẳng giống có kinh nguyệt tẹo nào đâu chị.
– Chị nói thật đấy, nhưng em đau ở đâu?
– Em thấy đau lòng lắm chị ạ, đau lòng còn hơn là đau chỗ đó. Tuy nó còn bé nhưng dù sao cũng là một mầm sống còn gì. Do em không tốt chị ạ.
– Em cứ nghĩ thoáng đi, con cái đến rồi đi như cái duyên, Vợ chồng sẽ có thêm con nữa, cố lên nhé.
Bỗng nghe giọng nói vang lên ngay tức khắc:
– Ai bảo cô là chỉ như có kinh??? (là Long)
– Dạ chủ tịch, tôi chỉ an ủi cô ấy thôi.
– Cô càng làm tôi tức thêm thôi, ra ngoài đi. – Dạ.
Long bước lại ngồi xuống ghế ngay cạnh em. Vừa ngồi vừa nhìn em chăm chăm, vẻ mặt tức giận không thể giấu nổi ánh mắt em được đâu. Em không biết mở lời sao với Long cả vì bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn:
– Em hài lòng chưa Thy Thy???
– Em trả lời tôi nghe xem, nói đi.
– Anh đừng la em như vậy, sao anh không ôm em an ủi em, em đang…
– Em đang như thế nào, em đang đau lòng, đau thân xác, vậy em nghĩ đi, tôi không đau à???
– Em muốn tôi ôm em hả, tôi còn muốn ôm em gấp trăm ngàn lần hơn thế nữa, nhưng mà em có biết vì sao không???
Long tức giận lắm, như muốn giết luôn cả em vậy:
– Vì tôi…đang rất giận em, tôi biết em còn trẻ, nhưng tôi không ngờ em thiếu suy nghĩ như vậy. – Anh đừng nói nữa, anh chỉ biết trách em, tại sao anh không biết trách bản thân mình? nếu không vì anh thì em đến hộp đêm để làm gì, nếu…
– Trong đầu em đang nghĩ gì vậy, em nghĩ anh là người đàn ông dễ dãi như vậy hả, em nghĩ anh vì khu cửa Nam mà lên giường cùng con đàn bà đó hả, sao em ví anh giống trai bao vậy Thy Thy?
– Không đúng hả, trong khi em ở nhà, em đợi anh, nếu đặt địa vị là anh thì anh có lao đến mà đập người khác không. Em nói thật, cho dù em có đau đớn cỡ nào, nếu còn lếch xác đi được em vẫn sẽ đến tận mắt chứng kiến.
– Em đang nghĩ rằng em yêu anh nên em có quyền làm vậy?
– Đúng, em đang nghĩ như thế!
– Ngoài ra em chẳng nghĩ là em đang có thai?
– Hay lắm, anh thì chỉ nghĩ đến cái thai và em, còn em chỉ nghĩ đến tôi. Sao em không thử. một lần nghĩ đến cả 2 như anh
– Vì em còn trẻ, em nhất thời không suy nghĩ được như anh, em sai điều đó, em xin lỗi.
– Xin lỗi hả Thy Thy??? (bỗng Long hét lên)
– Em vô tình hại chết con rồi em biết không, em nghĩ anh đến hộp đêm đó chỉ để trai gái, nhưng em có biết không, chỉ vì anh từ chối người ta, từ chối luôn cả cái hợp đồng khu cửa Nam không một lý do. Anh muốn trước khi về nhà anh gạt bỏ hết những điều đó. Trở về với em bằng cái đầu chỉ dành cho em mà không một thứ nào khác anh đã tìm đến hộp đêm để uống vài ly rượu…
– Tại sao lại là hộp đêm?
– Anh uống vài ly rượu để không bị áp lực thì làm sao anh biết cô ta theo đến??? – Em…(em áy náy).
– Anh đã không cần mua khu cửa Nam nữa, anh muốn sau khi rời hộp đêm trở về để nói rằng: “Anh đưa em về Hà Nội để em sinh em bé, anh sẽ giành thời gian ở bên em” vậy mà em lại rời khỏi nhà trong khi bác sĩ đã thông báo em rất yếu. Em thấy em sai chưa???
– Anh Long, em thật ra.
Long đưa tay ra ý em đừng nói nữa, rồi lắc đầu:
– Em đừng nói gì nữa, đừng nói gì nữa. Cho anh ra ngoài một chút, anh không muốn làm tổn thương em bằng lời nói.
– Anh Long, em thật sự không biết mọi việc như vậy, chỉ vì…
Long đứng dậy…
– Thy Thy, đây là lần đầu tiên anh thấy thất vọng về em. Chuyện con cái không thể mang ra làm phép thử như em nghĩ. Xin lỗi em có thể vì anh lớn hơn em rất nhiều tuổi. Chẳng thể cảm thông được cho em ngay lúc này. Anh biết em muốn anh ôm em vào lòng, nhưng anh không thể làm được việc đó. Anh cũng biết anh khô khan không thể mang cho em tình yêu ngọt ngào như những người bạn cùng lứa với em. Nhưng anh yêu em, yêu rất chân thành và nghiêm túc. Em hãy tự suy nghĩ lại tất cả mọi việc đi. (Long nói xong quay đi)
– Anh nói thế là sao, nói rõ cho em biết đi.
– Em yên tâm đi Thy Thy, anh không bỏ rơi em đâu, nhưng anh muốn em phải có trách nhiệm với những việc em đã làm, nếu chúng ta có thêm những đứa con khác nữa thì anh không muốn xảy ra những việc ngu ngốc như thế này nữa.
Em chẳng kịp nói, chẳng kịp thanh minh về nỗi lòng của mình thì Long bỏ đi ra ngoài. 5 phút sau cô giúp việc cùng 2 người con gái của cô bước vào chăm sóc em. Em đau lòng quá, bây giờ những sai lầm tất cả đều do em mà ra, chẳng một ai hiểu em, đến Long cũng trách tôi em, lẽ nào em sai hoàn toàn sao?
– Thy Thy, sao con khóc hoài vậy, mọi chuyện lỡ rồi, khóc chẳng giải quyết được gì cả.
– Con không biết tâm sự với ai cả, anh Long bây giờ không còn muốn nghe con nói nữa, anh bỏ con về rồi!
– Làm gì bỏ con về, cậu Long ngồi phía hành lang hút thuốc cả đêm nay kìa, chỉ là giận quá thôi, thôi nín đi, cô lau nước mắt cho.
– Không nín được đâu ạ, vì con ức lắm, con…
– Được rồi, nếu con ức em nói ra, cô sẽ nghe…
– Anh Long trách con thiếu suy nghĩ nên mới để mất con.
– Nhưng không thể biết được, cảm giác con lúc đó ra sao, khi nghe tin anh ở cùng một người đàn bà khác tại hộp đêm, họ còn sắp hẹn hò nhau đi khách sạn. Khi con nghe vậy không thể ngồi yên được, con phải đành chạy tới hộp đêm, Cảm giác khi con đợi chờ anh về nhưng anh lại đi với người phụ nữ khác khiến con không đủ để suy nghĩ gì nữa, là con sai tất cả sao ạ.
– Không ai đúng, cũng chẳng ai sai cả.
– Con biết con làm mẹ mà không thể bảo về được con là con sai. Nhưng những việc xảy ra khiến con không thể nào ngồi im được.
– Anh Long không hề an ủi, không hề ôm lấy con một lần, cảm giác bị mất con, bị người
đàn ông mình yêu trách móc khiến con chỉ muốn trốn đi thôi.
– Vớ vẩn, chỉ là Cậu Long giận con thôi, suy cho cùng con cái nằm trong bụng mình có
chuyện gì mình là người sai lầm lớn nhất. Lỗi của con là biết người yếu vẫn cố đi, còn cậu Long thì cô tin là không có chuyện bậy bạ như vậy.
– Con biết thì cũng đã muộn rồi, bây giờ tất cả mọi việc không thể hàn gắn được nữa.
– Thôi nào, cậu ấy vẫn nhìn con qua khung cửa sổ, không hề bỏ rơi như con nghĩ, ngủ đi, ngày mai mọi việc sẽ nhẹ nhàng thôi.
Em đau lòng lắm, con gái thường khi có biến cố chỉ mong người mình yêu ở bên cạnh, thì mọi nỗi đau sẽ qua nhanh thôi. Nhưng Long quá ác, không đến bên em, không an ủi em, những người chung tuổi người ta có cách yêu khiến chúng ta nể phục, khiến chúng ta không thể ngừng tìm hiểu về họ, họ quan tâm đúng lúc và trừng trị chúng ta đúng lúc.
Long để em mình chi thấy.. nỗi đau bắt em phải suy nghĩ về những hành động của mình, trừng phạt về những sai lầm của em, mặc dù em biết những lúc em giải vở chợp mắt, anh vào phòng sờ trán em rồi thở dài xót xa vậy đó.
5 ngày ở trong viện, em và Long không giáp mặt nhau nhiều, không nói chuyện nhiều, chỉ hỏi em những câu hỏi cần thiết:
– Em đã ăn cơm chưa?
– Ăn được mấy chén?
– Có uống sữa không?
– Ngủ được mấy tiếng?
– Không được đọc sách nhiều. (em có thói quen đọc tiểu thuyết)
– Không được xem điện thoại nhiều.
– Ngủ sớm đi.
Chỉ bao nhiêu câu hỏi đó lập lại mỗi ngày, chưa bao giờ em thấy anh và em xa cách đến mức vậy, lẽ nào hết yêu, sao có thể hết yêu nhanh đến vậy được?
Ngày thứ 7 khi em xuất việc, cùng nhau ngồi trên xe về nhà, Hòa lái xe ở trước cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Bàn tay anh và em cùng để trên ghế, khoảng cách 10cm mà chẳng một lần chạm tay nhau như lúc trước, anh vẫn còn đang rất giận em. Em lặng lẽ đưa tay gần lại phía anh, đặt tay lên tay anh, anh chẳng rút tay ra cũng chẳng nắm tay em lại như mấy hồi. Bàn tay em để yên như thế 10p em chẳng đủ kiên nhẫn để nắm lấy tay anh như xưa nữa, em rút tay lại, anh cũng rút tay lại…
Khi đưa em lên phòng, xem những thứ cần thiết đã chuẩn bị sẵn trên phòng em chưa thì Long bước đi ra cửa phòng được vào bước rồi dừng lại:
– Thy Thy, em nghỉ ngơi đi.
-… (em khóc)
– Thy Thy, chúng ta vẫn là vợ chồng của nhau.
Long nói xong đi ra khỏi phòng em thì em đứng dậy đi về phía anh:
– Anh Long, đứng lại!!!
Em tháo chiếc nhẫn cầu hôn trên tay em, em đứng trước mặt anh. Em nắm lấy bàn tay anh rồi nhét chiếc nhẫn cầu hôn vào tay anh rồi nói:
– Hoàng Đức Long…em muốn ly hôn!!!
– Ly hôn à? (Long nhìn em cười nhạt)
– Vâng, em đang cực kỳ nghiêm túc, anh đừng nghĩ em trẻ con hay em đang đùa giỡn, hay đang thử lòng anh. Em hoàn toàn nghiêm túc 100%.
– Khi anh chưa ly hôn, thì em không có quyền trả nhẫn!
Long lấy chiếc nhẫn đeo vào tay em một lần nữa, vẻ mặc nghiêm túc, ánh mắt máu lạnh phút chốc khiến em lạnh sống lưng, em hồi. hộp đối diện anh, nhưng em thề tất cả những lời em nói em đã suy nghĩ rất kĩ càng, đừng chê trách em. Mỗi người trong cuộc đời này đều có suy nghĩ riêng, đều có một quyết định riêng, chẳng ai giống ai cả. Vậy nên xin mọi người đừng bảo em trẻ con, đừng bảo không suy nghĩ. Vì em là nhân vật chính, em kể thì mọi người đọc chứ?
Long đeo nhẫn vào tay rồi rồi bước đi xuống cầu thang, sự im lặng của anh làm em muốn điên lên.
– Anh Long…
Long dừng lại, hai tay anh đút vào túi quần, kèm theo tiếng thở dài em biết là tim anh cũng đang tan nát cõi lòng. Mặc dù anh không nói. Mặc dù cứ nghĩ anh đang tàn nhẫn với em, nhưng chắc có lẽ em làm mất con làm anh đau quá mà thôi.
– Thy Thy…hãy cho anh thời gian suy nghĩ, anh sẽ trả lời em anh có đồng ý ly hôn hay không?
– …(em vội vã lau nước mắt)
– Vâng, tối nay anh có về không, nếu tính ra chúng ta vẫn là vợ chồng.
– Về hay không, anh sẽ trả lời sau.
– Về không, để em chờ. (em đau lòng lắm luôn, chỉ muốn ôm anh thôi)
– Nếu anh về, thì đồng nghĩa với việc anh thì ngày mai mình ly hôn thôi!
Long nói xong bước đi thật nhanh khiến em đau đớn. Tiếng xe của anh vang lên cũng là lúc em gục ngã, em ngồi bệt xuống chân cầu thang, đến khóc em cũng chẳng khác được nữa.
1 tiếng trôi qua, 2 tiếng trôi qua, rất nhiều tiếng trôi qua, tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Em chờ đợi đến tối xem anh có về không, khi đến 23h đêm đã muộn. Em đi lại vé rèm cửa, chờ đợi ánh đèn xe của anh về, các chị biết không, em có trách nhiệm với những lời em nói ra, em không hề nói ly hôn để thử lòng anh hay ngang bướng. Mọi người khác, em khác, bây giờ em thật sự mới trưởng thành đây này. Em cứ nghĩ nếu anh đồng ý ly hôn, thì cũng về nhà, vài ngày sau cả hai cùng ra tòa. Chứ không nghĩ mọi việc nhanh đến mức vậy. 00h00 phút em đành lòng gọi cho anh. Khi em bấm số anh thì báo máy bận, 3 giây say anh chủ động gọi lại:
– Thy Thy…anh đây! (nói mà làm em nhói cả tim)
– Anh…
– Có phải em muốn hỏi điều gì không?
– Anh có về không ạ, em đã chuẩn bị đồ cho anh, cả khăn tắm, em cũng pha sẵn nước cho anh, chuẩn bị đủ hết cho anh rồi, anh đi đâu không chịu về?
– Em làm sao thế Thy Thy?
– À…lẽ nào…?
Em định hỏi nhưng dừng lại, em mới sực nhớ ra anh đã nói, nếu anh không về, là anh đồng ý ly hôn.
– Thy Thy…anh xin lỗi em…anh đồng ý Ly Hôn!
Mắt em nhìn mãi về một hướng phía xa xăm, tay cầm điện thoại bất động nghe từng lời anh nói, em mỉm cười nhẹ nhưng giọt nước mắt em rơi rất nhiều.
Từng giọt từng giọt rơi lâm. tấm trên tay em nắm cú nhẹ lại. Lạ nhỉ, yêu cầu ly hôn, đã biết có 2 đáp án, 1 là người ta không đồng ý, 2 là người ta đồng ý, dù đã biết sẽ xảy ra những câu nói của anh đã tim em thắt lại, cảm giác như cả thế giới sắp tan vỡ.
Em lặng lẽ bỏ điện thoại xuống. Em không tắt máy, anh cũng chẳng tắt máy. Em cũng không cần biết anh có còn giữ máy không. Em đi lại giường nằm xuống, đắp chăn kín người.
– Ngày mai anh sẽ thay đổi quyết định, anh Long không phải là người như thế.
– Sao mày kì cục vậy Thy Thy, mày là người đưa ra ý kiến ly hôn, tại sao mày lại đau lòng hơn anh ấy.
– Câu đồng ý ly hôn mày muốn nghe hơn mà, tại sao mày lại khóc nhiều như vậy.
– Không một câu níu kéo của anh, lẽ nào anh đã hết yêu mày?
– Ly hôn, ly hôn là mãi mãi không thể gặp lại, mãi mãi chẳng thể làm vợ chồng với nhaulần nào nữa???
Em nằm suy nghĩ tự hỏi biết bao nhiêu câu, nhưng phải chấp nhận, chịu trách nhiệm lời nói của mình.
– Đêm nay anh ở đâu?
– Đêm nay anh làm gì?
– Đêm nay có lẽ anh sẽ ở bên một ai khác?
– Anh người em biết không thể dễ dãi với ai được?
– Ngủ đi, anh sẽ về mà!!!
Em nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, đôi mắt sưng húp vì khóc, đến ác quỷ cho dù đau lòng đến mấy nước mắt cũng phải rơi mà. Tên ác quỷ mà em biết hóa ra không yêu thương công chúa như em nghĩ. Nếu có cơ hội, ác quỷ sẵn lòng từ bỏ người mình yêu. Ác quỷ muôn đời vẫn là ác quỷ mà thôi.
– Chúng ta gặp nhau ở tòa, có người sẽ đến đón em, vào lúc 9h00:
Em thức nhận lúc 8h nhận được tin nhắn. Em không nghĩ nhanh đến vậy.
– Có cần nhanh đến vậy không anh?
– Cần em à, anh không muốn phải đau lòng vì em nữa!
Em vội vã tìm tờ giấy đăng kí kết hôn em để túi xách hôm trước, nó đâu mất tiêu rồi, làm sao làm thủ tục ly hôn.
– Em đã làm mất giấy đăng kí kết hôn rồi.
– Anh đang giữ nó, em cứ yên tâm mà đến.
Thì ra anh chủ động việc ly hôn còn hơn em. Em cố gượng dậy, mặc dù đầu đau như búa bổ, thân xác giống như đêm qua bị ai tra tấn cực kì đau đớn. Em trang điểm nhẹ nhàng. Không thể để Long thấy bộ dạng đau khổ của em được, em là vậy mà, cho dù có sắp chết em vẫn phải mạnh mẽ. Không thể đề nghị ly hôn rồi lại yếu đuối như thế được.
Em và Long chạm mặt nhau ở tòa, nhìn gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, râu mọc ra chớm chả buồn cạo. Thấy anh bước vào mấy người ở tòa án ngạc nhiên:
– Chủ tịch, anh đi đâu vậy ạ, anh định kiện ai sao?
Long ngồi xuống, nhìn người phụ trách nói:
– Tôi muốn ly hôn.
– Ly hôn, chủ tịch kết hôn bao giờ mà ly hôn?
Em bước tới kéo ghế ra ngồi kề bên Long:
– Chúng tôi muốn ly hôn.
Người phụ trách có vẻ càng bất ngờ khi nhìn một cô gái trẻ như đem lên tiếng.
– Cho tôi xin giấy đăng kí kết hôn, giấy tờ tùy thân của cả hai.
-…(Bỗng Long im lặng)
Em đưa giấy tờ của em, nhưng giấy đăng kí kết hôn Long giữ. Long đút tay vào túi áo vest xanh đậm, cả túi quần, tầm 1p anh nói:
– Tôi quên mang giấy đăng ký kết hôn, thế có ly hôn được không?
– Chủ tịch, anh cứ đùa, không có giấy đăng kí kết hôn, làm sao làm thủ tục ly hôn được ạ?
– Vậy sao, tôi không biết điều này. (Long nói xạo)
– Dạ, chủ tịch anh còn muốn ly hôn không? – Đợi tôi về nhà lấy giấy đăng kí kết hôn, hẹn khi khác vậy!
– Dạ, vâng vâng chủ tịch.
Em bất ngờ trước hành động của Long, hẹn người ta lên ly hôn rốt cuộc không mang giấy đăng kí kết hôn, anh đùa sao?
– Sao lại quên mang nó, anh có bao giờ thế đâu?
– Anh quên mang thật, anh sẽ sắp xếp thời gian sau.
– Em không có thời gian, càng sớm càng tốt được không?
– Không phải em muốn gì là anh cũng phải làm theo được, anh sẽ đưa em về!
Khi ngồi trên xe, tập hồ sơ để trước mặt em đã đập vào mắt em. Rõ ràng em thấy trong giấy tờ có kẹp giấy đăng kí kết hôn lúc anh mang vào tòa án, vậy mà anh bảo không có đem theo là sao?
– Anh Long, đây là gì ạ?
– Anh không biết! (Long không nhìn vào mắt em)
– Sao anh lại bảo không đem theo.
– Có lẽ anh quên.
– Quên à, em đang rất nghiêm túc đây.
– Em muốn ly hôn thì đi mà tự ly hôn một mình, anh đã bảo là anh không nhớ mà, Thy Thy…em thích ly hôn đến vậy sao?
– Anh không còn yêu em, thì ly hôn chứ để làm gì, thà ly hôn còn hơn.
– Được rồi, em cứ đệ đơn đi, bây giờ anh bận không thể quay lại tòa được.
Long một hai lấy lý do là quên không mang theo. Khi bị em phát hiện thì chối vì sợ em biết. Em không hiểu anh nghĩ gì và muốn gì. Nhưng em cảm nhận được rằng anh vẫn rất yêu em. Yêu đến mức giận em như vậy, giận vì em đã làm mất đứa con của anh, có điều anh vẫn chưa thể mở lời hết những suy nghĩ. Tình thề công ty lúc này đang đối diện đến hợp đồng gấp đôi cho bên kia, nên Long vội vã đến công ty để giải quyết.
Khi em về nhà thì em nhận được cuộc gọi của anh Hòa:
– Anh có vài chuyện muốn nói với em, chúng ta hẹn nhau ở quán cafe được không?
– Dạ, được anh Hòa.
Em đến quán cafe như đã hẹn để gặp Hòa, Hòa đã chính thức xin nghỉ việc được gần 2 tuần:
– Anh biết em vừa bệnh viện về, anh chia cho dù anh Long có như thế nào thì cũng vì em thôi, em đừng trách sếp.
– Em không trách anh ạ.
– Anh đã nghỉ việc rồi, quyết định của anh Long là đền hợp đồng, nhường lại cổ đông để
đưa em về Hà Nội như đã dự tính, nhưng việc xấu đã xảy ra…
– Em có nghe anh Long nói, có phải quên em anh Long mất rất nhiều thứ không anh?
– Không hẳn là như vậy. Em còn trẻ mà. Sao không thử đi Pháp, sau này em có về công ty thì chẳng ai dám khinh em cả. Em học hỏi, nhiều kiến thức, về đây làm việc. Người đàn bà có học thức tài giỏi, thật sự mới xứng đáng với chủ tịch.
– Ý anh nói em không xứng đáng à?
– Tất cả em đều ổn, trừ học thức, mà muốn ngồi ở vị trí như chủ tịch muốn, bắt buộc em phải có học thức.
– Em đã nghe cuộc nói chuyện của anh và Long, em hiểu tất cả.
– Chắc em nghĩ anh là người xấu nhỉ.
– Một chút thôi ạ.
– Thy Thy…vì tương lai. Vì chủ tịch bây giờ không thể mất khu cửa Nam. Không thể đền bù hợp đồng gấp đôi cho đối tác một cách vô lý như vậy, em đi Paris đi!
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 29 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Quý khách có nhu cầu tìm mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn như: bán xích đu sân vườn, bàn ghế hồ bơi, ô dù ngoài trời bao nhiêu tiền, đồ amenities khách sạn,…hãy liên hệ ngay với Poliva. Poliva.vn – tự hào là đơn vị cung cấp thiết bị khách sạn số 1 tại Việt Nam sẽ đem đến cho các bạn những sản phẩm với chất lượng, mẫu mã và giá thành tốt nhất so với trên thị trường hiện nay. Quý khách có nhu cầu mua bất cứ sản phẩm thiết bị nhà hàng khách sạn nào vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.