Tôi là kỹ nữ – Ngã giá bán thân (Chap 7)

104,477 | Thứ sáu, 22/11/2024, 07:00 (GMT+7)

Long cùng Thắng đều muốn Thy Thy thuộc về mình nên không tiếc tiền chi cho khoản đấu giá. Số tiền ban đầu là 1 tỷ, sau tăng dần đều lên? Liệu Thy Thy sẽ thuộc về ai? Cầm số tiền lớn bằng việc bán thân, cô có vui?

 

=> Trọn bộ truyện Tôi là kỹ nữ

 

Chap 7: Ngã giá bán thân

 

Nước mắt em lúc này rưng rưng rồi, nhưng em nén lại không được khóc, cuộc đời kỹ nữ là vậy sao. Là hoa cho người ta hái, là hoa cho người ta chơi… Em giật tay bà Lan ra vì nghĩ bà ấy cũng là một ruột với họ thôi. Em đi vào phòng makeup lúc này chị Lan theo sau lưng em:

 

– Có gì mà phải khóc, chấp nhận chào hàng cho đại gia thì phải chấp nhận cách họ ra giá cho thân xác mình, tại sao phải khóc.

 

– Nhưng những gì ông chủ nói…

 

– Ổng nói điều mà em tin à em gái, chị này..những gì em trả qua là chị đã nếm hết rồi. Nhưng mày nghĩ trinh tiết mày được bao nhiêu? Những con khác nó quen bạn trai nó bình thường bị thịt rồi chẳng được ngàn nào, vài tháng vài năm lại chia tay. Còn mày, mất trinh nhưng mày có tiền trong tay mày làm được nhiều thứ, sao mày lại đau khổ đến vậy?

 

– Em không biết, anh Long cũng chỉ là người như vậy thôi à?

 

– Mày có biết mày là người đầu tiên ảnh ra giá không, trước mày có bao nhiêu con thậm chí cởi truồng trước mặt cho xem hàng ảnh còn nằm trên ghế sopha để ngủ mà không thèm nhìn tới. Mày có quyền chọn mà Thy?

 

– Nhưng chỉ là qua đường thôi chị, chị có thể kiếm cho em việc nào tốt hơn được không?

 

– Có, nhưng mày sẽ không bỏ được việc này đâu, mày chắc không?

 

-…(em gật đầu lia lịa)

 

– Được, thế đứng dậy theo tao, nói to và rõ với ông chủ là mày nghỉ việc!

 

– Ok, em sẽ nói…

 

Vừa đứng dậy thì điện thoại trong túi em reo lên, đó là số mẹ em…

 

– Sao hôm giờ mẹ không gọi cho con được, con bỏ mẹ đi thật hả?

 

– Con mới làm lại sim, sao mẹ khóc thế?

 

– Sao con lại khóc thế?

 

Cả 2 mẹ con nghẹn ngào hỏi nhau.

 

– Ông ấy lấy hết tiền của mẹ đi rồi, cả tiền mẹ giành giụm cả đời người cũng lấy rồi, mẹ sai rồi mẹ không tin con, ông ấy cờ bạc cầm cả sổ đỏ nhà để vay hôm nay người ta lại đến đòi nợ. Me…

 

– Con biết rồi sẽ có ngày hôm nay, mẹ nói với con để làm gì?

 

– Con cứu mẹ đi, con đi làm có tiền chưa, cứu ông ấy?

 

– Mẹ bị làm sao đấy, mẹ bị dở người à, tại sao con phải lo cho ông ấy chứ, mẹ kêu ông ấy chết đi rồi con sẽ về!

 

– Thy, Thy, mẹ xin con đấy, mạng của mẹ họ có thể đến lấy từng ngày, con à…

Tôi là kỹ nữ – Ngã giá bán thân (Chap 7)

Đọc các chap trước:

 

 

 

 

 

Em bước không nổi luôn rồi, em quá mệt mỏi với mẹ em rồi. Thật sự em rất thương mẹ nhưng không hiểu nổi tại sao cứ dính vào cái người đàn ông cờ bạc xấu xa đó chứ. Bước ra ngoài thì gặp ông chủ:

 

– Cô muốn tôi mất mặt à, bây giờ cả 2 đều chuyển khoản 1 tỉ, tất cả là 2 tỉ, cô muốn tôi chết hay sao mà cô đòi nghỉ việc?

 

– Tôi sẽ chọn 1 trong 2 người nếu ai trả cao hơn, được chưa? ( em nói với ông chủ)

 

– Cô nói thật chứ?

 

– Tiền mà sao lại đùa như vậy chứ?

 

Vậy là trong phút chót em lại chấp nhận cái việc đó, em chấp nhận đánh đổi lần đầu tiên cho ai trả giá cao hơn. Em suy nghĩ về mẹ rất nhiều, rất nhiều. Người ta mất lần đầu tiên không được một đồng, còn em có cơ hội giúp mẹ thì sao em lại chối bỏ được. Em bước ra bàn cùng chị Lan. Ngồi xuống cạnh chị Lan, tên Thắng tiếp tục lên tiếng.

 

– Đã chuyển khoản 1 tỉ. (Thắng nhìn ông chủ nói)

 

– 1 tỉ 5.

 

Long vừa dựa lưng vào ghế sopha, tay anh Long đặt lên trán chỉ nhắm mắt lại mà đáp.

 

– 1 tỉ 8…(Thắng nói)

 

– 2 tỉ, làm lệnh chuyển khoản thêm cho tôi gấp đi Hào!

 

Tên Thắng tay cầm chai rượu đập mạnh vào cạnh bàn, chai rượu bể vắng mảnh khắp nơi trong chỗ bàn ngồi ngày hôm đó.

 

– Mày, cả trên phiên đấu giá, cả trên hộp đêm mày đều phải qua mặt tạo thì mày mới vui sao. Tại sao những cô gái trước mày không giành, có phải mày muốn chơi tạo không?

 

– Tiền nhiều để làm gì? (Long đứng dậy với tay cầm lấy chiếc điện thoại màu đen bảng to kèm với vài thẻ tín dụng)

 

– Tiền mày nhiều thì ai cũng biết, nhưng qua mặt anh em là đéo ra, ok?

 

– Trong cái hộp đêm này không có tình anh em, thằng nào nhiều tiền, thằng đó thắng. – Mày???

 

– Còn mày hỏi tiền nhiều để làm gì à? Tiền nhiều để làm những điều tao thích, thế thôi, ok?

 

Long đứng dậy đi ngang qua đụng vào vai em rồi dừng lại, Long khoát tay lên vai em rồi nói:

 

– Từ bây giờ, Thy Thy sẽ là của tôi, nếu ai muốn cướp lấy cô bé này…thì hãy bước qua xác tôi!

 

Long đẩy em đi về cùng phía với anh, sau lưng nghe tiếng đập chai rượu vang vắng tung tóe của Thắng kèm theo vài tiếng chửi thề. Giữa 2 người đàn ông này không đơn giản là giành giật nhau về khoản gái mà cả về chuyện làm ăn nữa. Nghe phong phanh đó giờ anh Long chẳng thèm bận tâm ba vụ gái gú, ngày hôm nay em xuất hiện bỗng giành giật với Thắng, rốt cuộc vì Long muốn thắng hay vì lý do nào khác?

 

– Này anh Long, anh xem em là món đồ để anh đấu giá và dằn mặt nhau à? (em đứng lại)

 

– Tôi chưa bao giờ xem em như vậy cả!

 

– Chưa bao giờ, những gì diễn ra trước mắt em rõ rành rành như vậy mà anh bảo anh chưa bao giờ ạ, anh tưởng em là con ngốc à?

 

– Tôi không có tưởng em là con ngốc, vì vốn dĩ em ngốc thật. Em im lặng tôi còn nghi ngờ chứ em nói ra thì bây giờ tôi chắc chắn là em ngốc thật!

 

– Anh Long, cho dù em có ngốc thì anh cũng không nên nói vậy chứ, sao anh có thể nói thẳng đến vậy?

 

– Em rất ngốc, rất ngốc. Em cứ nghĩ tôi dùng 2 tỉ mua em cũng được. Em nghĩ tôi đưa em ra đấu giá cũng được, em nghĩ tôi xấu xa cũng được, không sao!

 

– Anh xấu xa thật em đâu cần phải nghĩ, thế mà em từng nghĩ anh tốt nhất trong hội đó! 2 tỉ đối với anh không là gì nhưng điều em buồn là anh xem em như món đồ vậy! – Ai nói với em 2 tỉ không lớn hả?

 

Long vừa nói vừa bước tới trước mặt em, ban đầu em còn rụt rè chứ lùi được 2 hai bước em đứng lại nghênh mặt lên:

 

– Mua em 2 tỉ có đúng không?

 

– 2 tỉ lớn đấy, nhưng bỗng dưng tôi thích như vậy thì biết làm sao được? Nếu không bỏ ra 2 tỉ để mua em thì có lẽ đêm nay tôi tức vì chết mất!

 

Mặt Long cận kề em, môi Long cận kề môi em, em chớp chớp mắt vì dây thần kinh em nó bị bấn loạn không được như bình thường, thì Long bật cười.

 

– Đúng là ngốc!

 

– Đi thôi!

 

– Cô ấy có cần đi không anh Long?

 

Long bước đi 2 bước rồi quay lại chỉ vào em:

 

– 2 tỉ của tôi đấy, cậu cứ liệu hồn, suy nghĩ xem thử cô ấy có đi hay không!

 

12 đêm khi hộp đêm bắt đầu lên nhạc dữ dội, những cô kỹ nữ múa cột bắt đầu lên đồ thì em bị Long mua với giá 2 tỉ. Nếu nói lúc này em không tức thì không đúng, em muốn xem xem cái người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo, em không tin anh ta muốn em lên giường với anh ta đêm này.

 

Khi vừa ngồi lên xe đóng cửa lại thì Thắng bước ra vẻ mặt rất cay cú, bỗng Long nhận được cuộc điện thoại:

 

– Xin lỗi đêm nay không thể đúng hẹn với anh được, hợp đồng đền bù bao nhiêu % tôi sẽ chi trả.

 

– …

 

– Kêu nó cứ cầm súng đến mà đe dọa, một khi tôi không muốn thì sẽ không đầu tư thế thôi, còn Long này đã hứa thì sẽ kí.

 

Không biết bên đầu dây nói gì bỗng Long cười đểu rồi nói:

 

– Làm ăn như tôi có 2 nghề: 1 là thu tiền và 2 là đóng vai xã hội đen. Ban ngày mặc đồ vest lịch sự chứ ban đêm cần thì tay tôi vẫn dính máu, hiền như anh biết khi nào giàu?

 

Long cúp máy rồi thả cái điện thoại xuống ghế xe hơi, Long nhìn em rồi nói:

 

– Nói đùa chút thôi mà đã co ro nép vào góc xe thế này à Thy Thy?

 

– Vâng, em sợ thật anh ạ, có phải anh chuẩn bị giết em không?

 

– Cô nói gì chứ?

 

– Anh nói, ban đêm tay anh dính máu là chuyện bình thường, có phải anh sắp có kế hoạch giết ai đó không?

 

– Tại sao tôi phải giết em chứ?

 

– Tại vì anh nói quá ngốc ạ?

 

Long chau mày lại, lấy tay đặt lên đầu mình rồi ngã người về ghế sau lưng, Hòa cầm tay lái vừa cua theo vòng xoay vừa nhìn vào gương chiếu hậu nhìn anh Long rồi nói:

 

– Gu này lạ quá, 3 năm rồi em mới thấy thú vị anh ạ!

 

– Cái đầu tôi, nổ tung mất (Long chen ngang câu nói của Hòa)

 

Long cố lấy bình tĩnh rồi ngồi xích lại gần em một tí nữa:

 

– Người ta hay bảo cái gì … rồi mới giết ấy nhỉ?

 

– Dạ, em phải điền vào chỗ trống ạ?

 

– Dạ, thưa cô! (Long cười rồi gật đầu)

 

– Em…tự nhiên em quên rồi anh Long ạ.

 

– Cô…tại sao lại quên, điền vào chỗ trống ngay lập tức.

 

– Bởi vì em đang định nói ra thì lại thấy anh Long cười với em, mà em thấy anh cười tự nhiên đầu em không còn một chữ!

 

– Thy ơi là Thy!!!

 

– Chắc em ngốc thật anh ạ, ngốc thật 🙁

 

– Vậy tôi đeo khẩu trang lại nói chuyện là được chứ gì?

 

– Không, đừng đeo khẩu trang, em tưởng anh là sát nhân đó.

 

– Cô…(Long chỉ mặt em)

 

– Em nhớ rồi này anh Long!

 

– Nói nhanh. – Hôn sau rồi giết!

Tôi là kỹ nữ – Ngã giá bán thân (Chap 7)

Vừa nói xong thì nhanh như chớp Long áp 2 tay và tai em, nhìn gần vào mắt em, kề môi gần môi em, Long vừa nói vừa thở một hơi thật sâu:

 

– Em biết cái từ đó nhưng em lại cố tình không nói, tôi vẫn chưa say đâu.

 

– Anh Long say rồi đấy! (Hòa đáp)

 

– Ngồi xích lại gần tôi. (Long nói)

 

– Nhưng em không dám chạm vào người anh ạ.

 

– Tại sao chứ, tôi rất sạch sẽ.

 

– Vì…mỗi lần ngồi gần anh, em thở không được!

 

– Tại sao lại thế, cô lại nói tôi giành hết không khí của cô à?

 

– Dạ không ạ…

 

– Thế thì vì sao?

 

– Vì…vì…tim em đập rất nhanh ạ!

 

Long và Hòa lại một phen hú hồn vì em.

 

Xin giải thích một chút từng câu từng chữ em nói với Long là thật. Tính em khôn cũng không khôn nhất nhì, cũng ranh ma hiểu biết, nhưng khi đối diện một người như anh Long thì em không biết nói dối là gì.

 

Ngày xưa em còn trinh nguyên, tính khí trẻ con kèm một chút ngây ngô mỗi khi tiếp xúc anh là thật không dối trá. Anh Long từng nói với em rằng: “Tôi ghét nghe phụ nữ nói, nhưng lại thích nghe em càm ràm tôi mỗi ngày”. Chúng ta ai ai cũng thích nói nhiều, nếu người đàn ông bên bạn chịu nghe những lời bạn nói, chịu hiểu những lời bạn nói quả thật bạn là món quà có giá trị rất lớn khiến họ tôn trọng đến vậy.

 

Anh Long kéo em ngồi gần lại, một hai phải tựa vào anh ấy, thật là em em làm gì có quyền từ chối được nữa, không Long lại hỏi em tới tận gốc rễ không tha cho em phút giây nào. Đúng là bình yên chỉ khi tựa vào vai anh, chạm vào anh mà người cứ phát sốt lên được, sao cảm giác lại vi diệu đến thế chứ?

 

– Anh định bỏ đêm nay thật à, chúng ta kinh doanh hợp pháp nhưng em không muốn anh phải giữ cương vị Dân xã hội khi cần.

 

– Làm ăn không đổ máu thì sao làm, với lại tối nay anh thấy mệt mệt. Không có hứng gặp ai cả.

 

– Bấy lâu nay anh có bị cái bệnh mệt mệt vậy đâu, bệnh đó tái phát từ khi nào?

 

– Lâu nay gồng quá thì cũng phải phát bệnh chứ sao chú lại nói móc anh.

 

– Phiên đấu giá…(Hòa nói rồi bỗng dừng lại)

 

– Đế sau! Hôm nay anh say quá, cho anh về nhà đi!

 

– Cả cô ấy?

 

– Cả cô ấy. (Long nhắc lại)

 

Đó là đêm đầu tiên anh Long đưa em về nhà anh, rốt cuộc anh Long đang nghĩ gì, nếu muốn cướp lấy em hoặc muốn chiếm lấy thân xác em thì đêm đó là xơi em như xôi thịt rồi. Nhưng anh vẫn điềm tĩnh cư xử theo cái cách nhẹ nhàng của anh. Chỉ là từng bước từng bước khiến em phải tự nguyện cởi bỏ bộ đồ trên người mặc mà thôi.

 

Anh Long rốt cuộc làm nghề gì mà có dính líu đến xã hội đen, anh Long chi ra 2 tỉ để mua em về giành giật với Thắng? Đêm nay đưa em về nhà nếu theo đúng quy tắc của một kĩ nữ là em sẽ phục vụ cho anh sao, em vẫn còn cái ngàn vàng mà?

 

Em nằm giả vờ mình mệt mà ngủ tựa vào anh, em cứ muốn xe chạy mãi đừng dùng nhưng rồi cũng đến nơi:

 

– Đến rồi anh Long, cô ấy…

 

– Em dậy rồi, nhưng em đến đây có phiền anh không?

 

– Tôi phải giữ 2 tỉ của tôi chứ?

 

Sau khi đi vào nhà, căn nhà của đại gia có khác, rộng một cách kinh khủng, nội thất bên trong thiết kế theo kiểu âu sang chảnh. Khi thấy em vào thì có một chị gái giúp việc đi ra cúi đầu chào anh Long:

 

– Chỉ cho cô ấy phải ngủ ở đâu, chuẩn bị đồ đạc cho cô ta.

 

– Dạ!

 

– Anh Long, em phải ngủ với chị ấy ạ.

 

 – Không, cô ngủ một mình ở phòng riêng, tôi sẽ sắp xếp cho cô. (Chị giúp việc nói) – Em nghĩ chúng ta ngủ chung à?

 

Nói xong Long vừa đi vừa cởi chiếc đồng hồ đắt tiền, cởi nút áo sơ mi đang mặc. Lúc bước lên cầu thang anh vừa đi vừa nghiêng đầu về phía tay phải để nhìn em kèm theo nụ cười cực kì trìu mến đến chết người. Long tử tế đúng như cách em nghĩ, đưa về nhà nhưng ngủ riêng chứ không chung phòng, anh Long tốt vậy sao? Bỏ ra 2 tỉ để đêm nay đưa em về nhà rồi mỗi người một phòng à?

 

Khi tắm xong mặc chiếc áo choàng mỏng lụa màu trắng đã được chị kia chuẩn bị sẵn em giật mình, đồ này giống váy ngủ cho mấy cô đi gợi tình đàn ông ấy. Em nhẹ nhàng đi ra mở cửa rồi hỏi chị mà không dám ló người ra ngoài…

 

– Chị gái à, cái này mặc nó kì lắm chị, em lại không quen ạ.

 

– C…cái này cô mặc ngủ chung với cậu nhà tôi mới hợp chứ, tôi chuẩn bị đồ kín đáo lại bị mắng à?

 

– Em không có ngủ chung chị ạ, em là em gái mưa của anh Long.

 

– Em gái mưa là em gái như thế nào tôi không hiểu?

 

– Dạ, nhưng mà em sợ …

 

Vậy là em ngủ phòng bên dưới, còn Long ngủ riêng biệt phòng bên trên. Em không nghĩ là hai người 2 phòng luôn đó, giờ em vẫn chưa hiểu được vì sao tối nay Long trả 2 tỉ chỉ để em về đây ngủ nữa. 1 tiếng trôi qua, 1h sáng rồi, em không ngủ được ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài. Em lại chỗ bếp để uống nước, ở đây khi ngủ nhưng nhà để đèn vàng cho sáng chứ không tắt hết. Em vừa đóng tủ lạnh lại thì quay ra giật mình thấy Long.

 

– Á…anh Long…suýt chút nữa em em xỉu rồi đó.

 

– Sao anh Long nhìn em dữ vậy?

 

– Ra đây làm gì? (Mắt Long hướng về phía ngực em).

 

– Dạ, em đi uống nước.

 

– Có biết là không nên đi ra đây vào giờ này không, sao em không chọn giờ khác?

 

– Làm sao em biết em khát nước lúc nào ạ?

 

– Đồ ngốc.

 

Em sực nhớ ra em mặc bộ đồ ngủ cực kì mỏng, phần ngực lại nhô lên trước mặt Long, Long nói chuyện nhưng lại mất tập trung bởi vì có một cái gì đó đang dồn ép anh, phút chốc anh lại phải liếc mắt qua một cái.

 

– Anh Long say lắm rồi, để em làm cho anh một ly nước chanh nhé.

 

– Ngốc như em cũng biết làm nước chanh à?

 

– Em còn có thể làm nhiều việc khác nữa đó ạ.

 

Em vô tư ung dung nói mà không nghĩ bộ đồ ngủ nóng bỏng đang dần tra ấn Long như vậy. Em đi ngang qua vô tình lại để ngực em chạm vào tay Long…

 

– Em cũng biết cách làm tôi mệt mỏi đấy, không cần ly nước chanh đâu, tôi phải lên phòng gấp, tôi sắp bị yếu tim như em rồi.

 

Long đi lên phòng nhanh như chớp, em lại không hiểu chuyện gì xảy ra:

 

– Cô làm gì đấy? (là chị giúp việc)

 

– Da em làm nước cam cho anh Long a.

 

– Để đấy tôi làm cho. Cậu Long nhà này uống ít đường, thêm 1 xíu muối, và cho nhiều chanh, nước phải là nước ấm.

 

– Dạ, em có thể bưng lên cho anh Long được không ạ?

 

– Được, cô bưng lên cho cậu ấy đi, nước chanh đây.

 

Vậy là em bưng nước lên cho anh Long, vừa đi vừa mừng hớn hải vui dã man. Em gõ cửa.

 

– Cửa không đóng, vào đi.

 

Em đẩy cửa vào thấy Long đang ngồi trên ghế, hai chân giang rộng ra, đang đọc báo thì bỏ tờ báo xuống bàn:

 

– Em lên đây làm gì, tôi đã né tránh em để lên đây, em lại lên theo là sao?

 

– Dạ, em không biết là em làm phiền anh, em…

 

– Lỡ rồi, có việc gì nói nhanh.

 

– Em đem nước chanh cho anh Long ạ. Nước còn ấm, ít đường, một chút muối, và nhiều chanh. Anh uống đi ạ.

 

– Thy Thy…sao em lại biết tôi thích uống nước chanh như vậy?

 

– Da, em…

 

– Em làm tôi thấy khó chịu rồi đấy.

 

Long cầm ly nước chanh lên, mới để vào môi thì em lại nói:

 

– Anh Long phải uống hết đấy ạ, mới hết bệnh được ạ.

 

Long đặt cốc mạnh xuống bàn và thở dài, hahaa đoạn này em buồn cười lắm nhé, anh Long không thể hết bệnh được là vì em đấy ạ. Em không hề nghĩ tới cái váy mỏng manh em đang mặc trên người, làm sao né tránh được bộ ngực chởm chởm trong lớp áo lụa mỏng manh đó chứ?

 

– Tôi sẽ không bao giờ hết bệnh được nếu em đứng ở đây.

 

– Da…

 

– Tại sao lại còn đứng ở đây, tôi uống xong rồi.

 

– Dạ, anh Long ngủ ngon.

 

Nói xong em vừa quay đi thì Long hét lên:

 

– Thy Thy, cô ngốc thật hay là cô giả và ngốc vậy hả?

 

– Dạ, em ngốc thật mà!

 

Long tự nhiên điên tiết lên, nắm cổ tay em kéo lại, cái khay nhỏ đừng ly nước cam rớt xuống sàn…Long kéo tay em, đây người em ngồi lên đùi Long.

 

– Em không quen ngồi như thế này ạ, em sẽ không thở nổi mất ạ.

 

– Bộ em nghĩ, một mình em không thở nổi à?

 

– Anh Long mệt sao ạ?

 

Em lấy tay đưa lên trán thì Long cầm tay em đặt lên ngực anh.

 

– Mệt ở tim chứ không phải trên trán!

 

– Dạ, tim đập nhanh thật chứ đùa.

 

– Nhìn vào mắt tôi…(Long nói)

 

– Dạ.

 

– Nhìn vào mắt tôi…(Long nói)

 

– Dạ.

 

– Có phải em đang muốn tôi làm điều gì không?

 

– Dạ, em không biết ạ, nhưng hiện tại em muốn thời gian ngưng lại…em!

 

– Hôn tôi đi!!! (bỗng nhiên Long nói)

 

Nói xong Long lấy tay chỉ vào má anh, anh nhắm mắt lại chờ tôi hôn vào má.

Tôi là kỹ nữ – Ngã giá bán thân (Chap 7)

– Hôn vào má à?

 

– Đúng, hôn tôi một cái xem!

 

– Nhưng…

 

– Lại là nhưng, tôi bảo cô hôn tôi một cái cơ mà!

 

– Dạ, để em hôn!

 

Tim em chao đảo vì những lời nói của anh, lúc đó từng câu từng chữ cộc lốc nhưng lại khiến tim em rung động thật sự. Có ai mà bảo người ta hôn vào má không chứ. Nhưng lúc mà gần hôn vào má Long thì em…

 

– Anh Long, nếu lỡ em hôn vào má anh, em thích thì anh, nhưng em phải về Hà Nội, tức là không được gặp nhau nữa. Lúc đó em sẽ như thế nào?

 

– Tại sao phải về Hà Nội?

 

– Thế thì càng phải hôn!!!

 

Em nhắm mắt lại rồi hôn nhẹ nhàng vào má anh, trời đất quỷ thần ơi. Người ta hôn môi còn người này lại bắt tôi hôn nhẹ vào má, rốt cuộc người này làm sao vậy?

 

– Nếu em về Hà Nội, thì tối nay em không muốn bên tôi sao?

 

– Nếu bên anh bây giờ em phải làm gì, em chưa gần gũi với ai cả, em vẫn còn là con gái đây!

 

– Đúng thật là ngốc! Em có biết vì sao tôi lại bỏ ra 2 tỉ không?

 

– Dạ, em không.

 

– Là vì tôi không muốn đêm nay em phải ở bên thằng đó, là tôi muốn bảo vệ em!

 

Em hôn nhẹ nhàng vào má Long một cái nữa rồi nói:

 

– Nếu về Hà Nội, em sẽ rất nhớ anh!

 

– Thế thì đừng về!

 

– Chắc đêm nay là đêm cuối em ở bên anh Long, em muốn anh dạy cho em về lần đầu tiên, em ngốc lắm phải không.

 

Long nhìn em say đắm, lấy tay sờ lên ánh mắt của em, rồi môi em, Long nhẹ nhàng từng hành động cử chỉ. Anh lúc này dường như không thể cưỡng lại vì bản năng đàn ông của mình đang bừng như lửa đốt. Tay anh chạm vào ngực em qua lớp áo mỏng manh ấy…anh nói:

 

– Thy Thy, sẽ đau lắm đấy!!!

***

Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Tôi là kỹ nữ – Trao thân bất thành (Chap 8)

Poliva là đơn vị chuyên sản xuất, kinh doanh: thanh lý xích đu sắtghế bãi biển giá rẻô dù lệch tâmđồ dùng 1 lần trong khách sạn,…và các loại thiết bị nhà hàng, khách sạn số 1 tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm, vì thế nếu các bạn có nhu cầu xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo hotline 096.849.8888 để được tư vấn tận tình nhất.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999