Đối diện với con quỷ trông khá giống mình, Vinh Hy rất hoang mang, cô liên tưởng đến hình ảnh giấc mơ khi dự đám tang của Minh Lệ trở về, cô cũng đã nhìn thấy con quỷ này. Điều quái gở gì đang xảy ra với cô vậy???
Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm
Chap 17: Bị quỷ bắt cóc
Nghe tên trưởng nhóm nói thế Vu Tình cũng thẳng thẳn
“-Húc Kiên, anh nói gì vậy, chị dâu tôi xinh như thế này, nhìn con quỷ kia gớm ghiếc như thế sao mà giống nhau được”
Lời vừa nói ra miệng Vu Tình lại tức giận khi nghĩ tới lão anh họ vô dụng
“-Vịnh Hy, cô xinh đẹp như thế, anh trai tôi thật vô dụng”
“-Giờ này mà các người còn tâm tư tán phét à?”
Người tên Húc Kiên đó gắt lên.
Bọn họ vừa chạy vừa nói dọc hành lang, thực ra nói chuyện cho đỡ sợ thôi chứ ai đâu có tâm tư tán phét giờ này. Đi một đoạn cuối cùng cũng đến cuối hành lang, không còn đường lui, cả đám ôm nhau thành một cục.
“-Mà các người tự dưng tới đây làm gì? Giờ gặp nguy hiểm đổ lên đầu tôi?”
“-Tôi muốn biết Minh Lệ vì sao chết”
“-Cô ấy.. cô ấy chết không liên quan gì đến tôi, là cô ấy tự chuốc lấy, bảo không nghe tự dưng đi hứng lên Nuôi quỷ, bị quỷ quật”
“-Nuôi quỷ?” Vịnh Hy cả kinh thốt lên (Cái này còn ngọi là nuôi ngải)
Con Quỷ vẫn ở phía hành lang bên kia, nó cứ đi lững thững từng bước lắc lư, cái mũi dương ra hít hít như ngửi hơi.
“-Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Vu Tình nóng vội
“-Mọi người ngồi đây, tôi sẽ dụ nó rồi dùng bùa dán vào người nó”
Cả đám ôm nhau run lên bần bật, Vịnh Hy cũng sợ đến lạnh người, cô đã từng gặp quỷ mấy lần, nhưng lần nào cũng là do Di Thành cứu kịp thời, hôm nay trên người cô chỉ duy nhất lá bùa của Châu Kiệt đưa cho, mà Châu Kiệt đi đâu còn chưa có tới, cô thầm mắng trong lòng, anh ta chạy đi đâu bỏ mặc mọi người thế này.
Quỷ mặc váy tân nương vừa đi thủng thẳng vừa không ngừng hít hà. Khi đến gần mọi người nó bỗng nhiên cười ha ha, miệng rớt ra máu. Cả nhóm người bị mắc kẹt này nín thở không dám lên tiếng nữa.
Có người sợ đến nỗi nước mắt rơi nhưng không dám bật ra tiếng khóc, có người thì đũng quần nước bắt đầu chảy tong tong ra sàn.
“-Con quỷ, tiếp chiêu”
Không ngờ cậu trưởng nhóm tên Húc Kiên, tay cầm lá bùa, nhân lúc con quỷ đang hau háu hướng về đám người thì cậu ta lao ra.
Đọc các chap trước:
Lá bùa được dán vào lưng áo nó, con quỷ nhất thời đứng đơ nhưng miệng nó vẫn trong tình trạng há hốc, máu đen xì cứ thế rớt ra từ hàm răng lòng thong rủ xuống
“-Khống chế được rồi, Chạy thôi”
Cậu hô lớn với mọi người. Cả đám nhổm dậy, chạy ra phía cầu thang bộ để xuống.
Nhưng chỉ được 30 giây, cả nhóm đang co dò định thoát thân thì con quỷ bỗng lúc lắc cơ thể, miệng nó gầm lên gừ gừ, lá bùa bất ngờ tuột ra, theo gió bay xuống dưới tầng dưới.
Tầng 4 của khu tập thể bỏ hoang tối thui chỉ có ánh trăng lờ mờ cũng bị mây che khuất, nổi trội trong bóng tối là cái áo đỏ như máu của nữ quỷ gớm ghiếc.
Nó gầm lên hung dữ, cả đám lại không ngậm được mà hét lên kinh hoàng. Giờ này nó di chuyển nhanh hơn như thể tức giận, lao tới chỗ đám người. Tên trưởng nhóm chạy cuối cùng nên bị nó tóm được, cả người bị bàn tay đầy xương với những thớ thịt đang thối rữa lủng lẳng đó túm vào lưng nhấc bổng lên
“-Tha mạng.. cứu tôi.. xin ngài tha mạng.. tôi không dám mạo phạm ngài”
Tên trưởng nhóm bị Nữ quỷ nhấc bổng lên không trung, nước ở đũng quần cứ thế tong tong chảy, miệng còn lắp bắp xin tha.
“-ha..haha… ngươi dám đánh thức giấc ngủ của ta…”
Theo từng lời nói là từng điệu cười ha ha, đôi mắt vằn lên thích thú như mèo đang vờn một con chuột vậy.
Nói rồi Nữ quỷ không lưu tình mà thẳng tay ném đánh bụp cái. Húc Kiên rơi đánh bịch đập vào mép tường, nghe xương “rắc “ lên một tiếng. Húc Kiên như bị gãy xương sườn, đau đớn nằm quằn quại dưới sàn nhà.
Cả nhóm cả kinh “á” hét lên sợ hãi. Vịnh Hy hô lớn
“-Mọi người chạy đi, tôi có cách dụ nó”
Vu Tình sợ hãi nhưng cô không nghĩ Vịnh Hy lại can đảm đứng lên như thế. Cô ấy níu tay Vịnh Hy nhưng thấy cô vẫn cứ ngoan cố đứng ra. Trước đây Vu Tình tuy không thích phụ nữ bên cạnh anh họ mình nhưng đối với Vịnh Hy lại khác, lần đầu gặp cô ấy đã có cảm giác gần gũi và muốn giúp đỡ Vịnh Hy rồi, lần này cô ấy còn dám đứng lên dụ quỷ. Vu Tình không kiềm được lòng mà ngăn cản nhưng Vịnh Hy đã đứng lên
“-Tôi có cái này cho bà, bà có thể tha cho họ không”
Vịnh Hy sợ lắm, nhưng cô biết máu của cô, tất cả quỷ đều thèm khát, nếu cô hi sinh bản thân mà cứu được hơn mười con người ở đây thì sự hy sinh đó cũng không đáng tiếc, mặc dù thứ cô quý nhất trên đời này chính là mạng sống của mình.
Cả nhóm nín thở nhìn Vịnh Hy, họ muốn chạy nhưng lại không lỡ
Mọi người ngưng khóc đưa mắt nhìn nhau trong bóng tối, tay cũng nắm chặt lấy nhau.
Vịnh Hy đứng lên, dơ tay như thể đầu hàng. Nữ quỷ lúc lắc cơ thể tiến đến, miệng nó cười ha ha. Nhưng khi nhìn thấy Vịnh Hy nó khựng người trong giây lát, mắt vằn lên nhìn Vịnh Hy chằm chằm
Bốn mắt nhìn nhau, Vịnh Hy cả người run lên bần bật.
Tất cả mọi người nín thở, không nghĩ Vịnh Hy lại làm nó im lặng đến thế. Muốn chạy nhưng lại không lỡ để cô ở lại một mình, hơn nữa cũng tò mò không biết cô gái xinh đẹp kia có gì cho con Nữ Quỷ mà nó lại có vẻ lặng im như thế,
“-Hãy đến, tôi sẽ cho bà máu của mình, bà sẽ thăng cấp quỷ nhưng với điều kiện hãy thả họ ra”
Nữ quỷ nhìn Vịnh Hy một lúc rồi cười he he. Nó cười một cách man rợ, tiếng cười trong đêm 12h thanh vắng lẫn tiếng gió vu vu khiến cả đám người chỉ muốn bịt lỗ tai lại.
Hết chàng cười là màn đầu lắc lư khiến những thớ thịt thối rữa lủng lẳng đến kinh tởm cũng lắc lư theo.
“Mọi người chạy đi”
Vịnh Hy la lên lần nữa. Cả đám lúc này mới ý thức được, thôi vì mạng sống nếu phải hy sinh một người đổi lấy tất cả bọn họ, thế nên cũng bắt đầu đứng dậy để tiếp tục chạy.
Con Quỷ nữ lắc lắc cái cổ như lấy đà, sau đó cả thân hình kinh tởm khoác áo tân nương đỏ đó lao tới, nó nhe hàm răng đầy máu đen xì ra.
Vịnh Hy co rúm toàn thân, mặc dù xác định nhận lấy cái chết nhưng theo phản xạ tự nhiên vẫn đưa tay lên che mặt lại như muốn dùng lực đẩy con quỷ ra.
Con Quỷ nhảy chồm lên, nó lao về phía Vịnh Hy, cô sợ đến nỗi mắt nhắm nghiền lại
Nhưng một lát không thấy quỷ đâu, chỉ thấy cả người cô được bế bổng lên một giọng nói lạnh lùng phát ra “Ngu ngốc”
Lại là hai từ mắng này,Vịnh Hy mở mắt “Di Thành, là anh tới sao?”
Dù không hiểu vì sao hắn tìm tới được đây nhưng thấy hắn là lòng cô rung lên xúc động rồi.
“Đần đến nỗi đi thỏa hiệp với quỷ?” Lại mắng
Cả đám mới chạy được 2 3 bước chân lại thấy có một người thanh niên ưu tú đẹp trai như soái ca từ đâu bay tới đạp một phát vào lưng Nữ quỷ sau đó bế Vịnh hy làm họ hiếu kì, quay lại.
“oaw.. đẹp trai quá…” có cô gái trong đám còn phấn khích thốt ra khi thấy Di Thành
Nữ quỷ bị đạp bất ngờ, ngã xoài ra đất, miệng phun ra một bãi máu đen.
Nó không phục, nhanh như chớp lao tới phía Di Thành.
Hắn đành buông Vịnh Hy ra để đánh nhau với Nữ quỷ. Hai con quỷ lao vào nhau ăn miếng trả miếng. Lúc Di Thành nắm được vào tay Nữ quỷ để đánh quật thì bất ngờ một luồng sáng xuất hiện. Ánh sáng chói lóa khiến cả đám người trong đó có Vịnh Hy che mắt lại. Sau ánh sáng là điệu cười ha ha của nữ Quỷ rồi bỗng chốc, toàn thân kinh dị khi nãy trở nên khác thường, khuôn mặt bầm tím miệng đầy máu đen đó biến thành một khuôn mặt khác, hoàn toàn khác, khuôn mặt xinh đẹp giống Vịnh Hy như hai giọt nước.
Cả đám người cả kinh hết nhìn quỷ lại nhìn sang Vịnh Hy
“Di Thành”
Con quỷ bất ngờ gọi tên hắn. Vịnh Hy trong lòng cũng run lên nhìn sang Di Thành.
Bất chợt cô cảm nhận được cả người hắn cũng trở nên băng lạnh, như thể cứng đờ vậy.
“-Hy”
Sau khi gọi tên hắn, Nữ quỷ có ý muốn bỏ đi. Di Thành như bị dẫn hồn vậy, hắn cũng lao theo nữ quỷ. Cả hai biến mất trong nháy mắt.
“-Di Thành…”
Vịnh Hy tự dưng thấy lòng trống trải như thể một linh cảm báo trước, cô vô thức gọi tên hắn.
Còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì từ trên nóc nhà một bóng trắng lao xuống. Hắn là người hay ma Vịnh Hy cũng không rõ, chỉ thấy hắn lao tới. Khi nãy cả người Di Thành mang đồ đen nam tính thì tên này trái lại bận một bộ đồ trắng rất thướt tha.
Lúc này ở phía cuối hành lang, Châu Kiệt vừa thoát khỏi đám ròi bọ anh cũng lao nhanh nhất có thể để tìm Vịnh Hy, chạy xuống tới tầng 4 thấy tràn ngập luồng âm khí nên anh ta băng nhanh vào
“-Đứng lại”
Nhận thấy người áo trắng bay tới đám người Vịnh Hy, Châu Kiệt cũng nhanh nhẹn bật người lao tới một cước đánh người thanh niên áo trắng.
Hắn bị đánh bất ngờ nhưng ngay sau đó phản ứng rất nhanh, né người tung chưởng đánh Châu Kiệt làm anh ta mất thăng bằng, đâm vào lan can, suýt chút nữa là lao xuống tầng 1 như một con chim gãy cánh.
“Châu Kiệt”
Vịnh Hy cất tiếng gọi nhắc nhở anh ta nhưng trong đó có chút giận giữ,
“Vịnh Hy, cẩn thận”
Thấy tên áo trắng lao tới chỗ Vịnh Hy, Châu Kiệt hét lớn rồi cũng nhanh lao tới. Lại một một đôi nữa giao đấu với nhau, Châu Kiệt bị hắn đánh cho mấy chưởng, lúc anh ta đấm được hắn một cái, dơ con dao ra định đâm thì bị nó cầm cổ tay bẻ ra phía sau, tung một chưởng khiến Châu Kiệt ngã xõng xoài
“Đạo sĩ thối, không phải việc của ngươi đừng xen vào, bằng không đừng trách ta lấy mạng thối của ngươi”
Tên áo trắng cười tà mị nhanh như chớp lao tới tóm Vịnh Hy. Cô không hiểu sao lại xuất hiện người thanh niên áo trắng tới có ý gì, tuy rằng rất phòng bị cuối cùng cô không ngờ người bị nhắm lại là chính mình.
Vịnh Hy giãy giụa la lên
“Di Thành.. Di Thành…”
Tiếng cô gọi thảm thiết, nhưng lực hắn quá mạnh, hắn ôm lấy cả người Vịnh Hy, cô cắn cả vào tay hắn, hắn bực dọc dơ tay một trưởng đánh khựng vào gáy cô khiến Vịnh Hy ngất lịm.
Châu Kiệt đau đớn nằm ở dưới sàn, anh ta cố gắng nhổm dậy túm được vào vạt áo của hắn.
“-Vịnh Hy, Vịnh Hy,, ngươi ngươi…mau buông cô ấy ra”
Nhưng bị tên kia đạp cho một cước vào ngực rồi hắn ôm Vịnh Hy cả người bay đi biến mất trong màn đêm. Chỉ để lai Châu Kiệt lần nữa ngã vật ra sàn trong tay còn cầm được một mảnh áo của tên lạ mặt.
“Châu Kiệt.. anh có sao không?”
Lúc này Vu Tình mới tỉnh mộng chạy lại chỗ đỡ Châu Kiệt, mọi người cũng không rõ chuyện vừa rồi là mộng hay là thực nữa, nó xảy ra quá nhanh và quá mơ ảo, nhưng hiện thực thì tên nhóm trưởng Húc Kiên vẫn đang gãy xương nằm thoi thóp ở đó. Cả đám chạy lại đỡ anh ta lên.
Lúc này Di Thành mới quay lại. Hắn ngó lơ tìm Vịnh Hy. Nhưng không thấy, Di Thành lạnh lùng đến trước mặt Châu Kiệt đang bị thương
“-Cô ấy đâu?”
“-Bị bắt đi rồi”
Châu Kiệt thấy ghét khuôn mặt của Di Thành nhưng mà vì Vịnh Hy anh cũng không thể không trả lời.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại càng lạnh lùng hơn, lạnh băng hơn khiến người khác không rét mà run. Di Thành lao tới, túm cổ cáo Châu Kiệt, giọng hắn gầm lên
“-Ai bắt?”
“-Anh làm cái gì thế, tôi không biết”
Thấy anh trai bị người đẹp trai mê người này làm khó, Vu Tình lấy hết can đảm mạnh dạn
“-Anh tôi đã cố gắng nhưng tên áo trắng đó mạnh quá nên đã mang cô ấy đi rồi”
Di Thành không thèm liếc mắt sang Vu Tình, hắn vằn mắt lên, xiết chặt tay hơn nữa
“-Ngươi đã không bảo vệ được cô ấy, còn mang cô ấy đi tới đây làm gì hả?”
Vu Tình vẫn cố kiên trì nói
“-Không phải anh trai tôi dẫn, là cô ấy muốn tới gặp người kia để hỏi về cái chết của cô gái tên Minh Lệ bạn cô ấy, anh hiểu lầm rồi”
Dù nãy rất bực bội vì anh trai không khống chế được quỷ nhưng nhìn thấy anh hy sinh cả tính mạng vì Vịnh Hy nay lại bị người này quở trách nên cô cũng không ngại phân bua cho anh trai.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi Vịnh Hy sắp bị quỷ cắn nếu hắn không đến kịp cô đã mất mạng sao? Trên người cô luôn mang âm khí của hắn, vả lại hắn hiện hình lên đây là để thực hiện nhiệm vụ với cô, cô chính là mục tiêu của hắn cho nên có thần giao cách cảm mỗi lần cô gặp nguy. Nhưng vừa xong, hắn bị quỷ dụ bỏ cô lại một mình để bị bắt đi nên thấy mình có lỗi, hắn mới lới tay đẩy người Châu Kiệt ra. Anh ta lảo đảo về phía sau.
“-Bây giờ tìm cô ấy ở đâu?”
Vu Tình rất muốn bắt chuyện với người con trai lạnh lùng đẹp trai đến mê mẩn này, nên dù sao cũng phải cố lặn ra câu hỏi để hỏi cho hắn trả lời mình một lần.
Di Thành không liếc mắt nhìn Vu Tình, chỉ xoay người định rời đi,
“-Lão quỷ, anh đi tìm cô ấy sao? Anh biết người bắt cô ấy à?” Châu Kiệt vội vã. Nhưng Di Thành cũng không đáp lại
“-Tôi cầm được cái này, biết đâu có manh mối”
Châu Kiệt không muốn nhưng mà vì Vịnh Hy nên anh cũng đành nhượng bộ, vì anh nghĩ Di Thành là một con lệ quỷ mạnh như thế hắn sẽ dễ dàng ngửi mùi và nhận ra mùi đồ, nên Châu Kiệt lúc này mới xòe bàn tay có mảnh áo của tên khi nãy đưa ra.
Hắn khựng người lại nhìn về phía mảnh vải rách, Đôi chân mày nhíu lại
“Quỷ Đơn?”
“Anh biết hắn ?, á..hả? cái gì? hắn là Quỷ Đơn đó sao? Thật không ngờ”
Châu Kiệt cũng sửng sốt, giờ mới nhìn lại mảnh áo, trên đó có in hình bông hoa mẫu đơn. Anh đọc sách có biết về cái người tên Quỷ Đơn luôn dùng hoa mẫu đơn làm biểu tượng này nhưng không ngờ hắn lại tới bắt Vịnh Hy đi. Châu Kiệt trấn động trong lòng.
“Mọi người hãy đưa những người bị thương về trước, Vu Tình, có gì anh sẽ liên lạc với em sau”
Di Thành đã bước ra đến cầu thang bộ. Châu Kiệt tập tễnh lê theo
“Chờ tôi đi cùng, lão quỷ già”
Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.
Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Quỷ Đơn (Chap 18)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Poliva là đơn vị chuyên sản xuất, kinh doanh: xích đu sắt, giường tắm nắng, dù che nắng ngoài trời thanh lý, bộ amenities khách sạn,…và các loại thiết bị nhà hàng, khách sạn số 1 tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm, vì thế nếu các bạn có nhu cầu xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo hotline 096.849.8888 để được tư vấn tận tình nhất.