Nợ Duyên Âm – Câu hồn quỷ đỏ (Chap 12 + 13)

89,550 | Thứ tư, 15/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Đằng sau vườn nhà Châu Kiệt chứa đựng bí mật gì mà khiến Vinh Hy hốt hoảng đến vậy? Vịnh Hy liệu có thể tin tưởng “ông thầy trừ ma” trẻ tuổi tên Châu Kiệt này được không?

Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm

Chap 12 + 13: Câu hồn quỷ đỏ

Á!

Cô hét lên, trên một bài vị kia là hình ảnh bà lão có cục u ở cổ. Bà lão đã mang cơm lên cho cô khi nãy!

Cả người Vịnh Hy run lên.

Cô chưa từng nghĩ khi nào mà lại có chuyện như thế này. Từ khi cô gặp Di Thành là từ đó cô có khả năng nhìn thấy ma quỷ, nhưng mà cô không ngờ rằng mình vừa ăn cơm do một người đã chết đun nấu,

Vịnh Hy sợ đến ngã bệt cả ra nền vườn,

Bụng cuộn lên một nỗi ghê tởm, mặc dù nãy đã ăn bao nhiêu bây giờ cô chỉ muốn móc ra hết. Cô không dám đến gần những bài vị kia xem cả thảy có mấy cái và đó là của những ai chỉ nhận ra cái rõ nhất là của bà cổ u vừa xong là cô đã sợ hết linh hồn rồi.

“ọe ọe..”

Vịnh Hy ngồi thở dốc rồi miệng thì luôn làm động tác để ói thức ăn ra, nhưng ói không được. Đang ọ ọe thì đằng sau bỗng cánh cửa lại kêu két két một cái cùng lúc xuất hiện giọng nói ồm ồm

“-Làm gì thế?”

Nợ Duyên Âm – Câu hồn quỷ đỏ (Chap 12 + 13)

Đọc các chap trước:

Trời ơi, Vịnh Hy giật mình khiếp sợ. Đang đứng ở vườn sau, xung quanh toàn bài vị người chết, hơn nữa cô còn vừa ăn cơm của người chết mang tới, khi nãy còn nói chuyện với bà quỷ đó. Giờ tự dưng có tiếng nói phát ra từ cánh cửa khiến tim cô như muốn nảy ra ngoài.

Vịnh Hy đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này sau cánh cửa mới từ từ bước ra. Anh ta lù lù xuất hiện

“- hahaha, không ngờ em nhát gan thế, hù tẹo đã sợ rồi? Tự dưng đang yên lành em chạy qua đây làm gì? Vết thương đỡ cái là chạy lung tung sao?

“-Anh.. muốn hù tôi chết?..”,

Vịnh Hy nhận ra Châu Kiệt, anh ta còn cầm cái điện thoại khua khua. Mà đúng là mồm miệng lắm lời, mới hù cô muốn ngất xong lại nói luyên thuyên được ngay.

Nhìn rõ Vịnh Hy mặt tái mét rồi anh ta lại cười giả lả

“-Mà Em nôn ọe gì thế? Nhìn ra rồi sao, sợ thức ăn này bị bỏ bùa à? Hahaha Em yên tâm đi, anh đã ăn thức ăn do bà ấy nấu hơn 20 năm nay rồi”

Anh ta vừa nói vừa chạy lại muốn đỡ Vịnh Hy lên, cô cũng bớt sợ hơn một chút. Nhưng lúc này Vịnh Hy thực không thể tin được, anh ta là người hay là ma. Cô lùi lại đầy phòng bị

“-Bà ấy.. bà ấy là ma, thế anh không phải chứ..?

Tuy rất sợ nhưng đối với việc gặp ma quỷ thì giờ Vịnh Hy cũng quen hơn, bởi cô cũng xác định mình không thoát khỏi điều này, hơn nữa âm nhãn này là do Di Thành đã cho cô, cô cũng không loại nó ra khỏi cơ thể mình được, chỉ có thể nghĩ hiện tại nhìn thấy ma quỷ là một việc bình thường. Chỉ có điều thật hư ai là quỷ ai là người cô vẫn rất mơ hồ.

Vịnh Hy không dám nghĩ tới nữa. Cố gắng can đảm để hỏi anh ta đó, mặc dù câu hỏi rất thẳng thắn nhưng cô không thể không hỏi

“-Anh tưởng em có âm nhãn cơ đấy, hahaha Không tin anh thì Em hãy nhìn kĩ những bài vị kia, sẽ tự có câu trả lời”

Vịnh Hy từ từ quay mặt lại ngôi miếu thờ, đôi mắt không tự chủ được nhìn một lượt qua các bài vị một lần nữa, hiển nhiên trên đó có cả thảy 5 cái nhưng không có cái nào ghi tên Châu Kiệt. Cô mới thở ra một hơi.

“Vậy những người này?”

“Đây là bài vị của sư thúc, sư nương, cha, mẹ và một tiểu muội cùng môn với ta, bà ấy là sư nương của ta. Có những người chết đi thì theo quy luật của âm dương luân hồi sẽ thăng thiên, đầu thai. Nhưng có những người có được những âm khí tu luyện tốt thành ma quỷ, và ở lại dương gian hoặc có những âm hồn oan khuất còn chưa rời khỏi dương gian nên cũng thành ma quỷ. Khi sư nương qua đời, Sư phụ không muốn rời xa bởi thế, sư phụ đã dày công tu luyện chính vợ mình thành quỷ để chăm sóc cho ta từ nhỏ.”

Thì ra là vậy. Anh ta nói cũng không có chút dấu giếm nên Vịnh Hy gật đầu cũng không muốn hỏi thêm.

“-Ngoài này gió lạnh, chúng ta vào thôi, hơn nữa đây là nơi cấm không nên ở lại lâu”

“-Tôi muốn về nhà”

Vừa bước cùng Châu Kiệt, Vịnh Hy vừa đặt thẳng thắn vấn đề. Tuy rằng hiện tại cô đã chắc chắn Châu Kiệt là người thế nhưng cô cũng không muốn lưu lại lâu

“-Em không sợ gặp con ma già đó sao?”

“-Tôi.. tôi…”

Nói đến vấn đề này thì Vịnh Hy hơi ấp úng, chính là bởi vì Châu Kiệt đang nghĩ Di Thành hại cô nên mới thế, nhưng thực ra là hắn xuất hiện vì cứu cô, hiện tại vết thương do Châu Kiệt đánh không biết thế nào. Cô cũng muốn biết, nhưng nghĩ đến tìm hắn thì thực cô cũng chẳng biết tìm ở đâu.

Nhìn vẻ mặt khó xử của Vịnh Hy, Châu Kiệt bước gần tới, cầm tay cô

“-Ở đây rất an toàn, vì anh đã dùng thuật pháp trấn xung quanh nhà nên ma quỷ không dễ gì vào được, muốn vào phải có một uy lực lớn phá được pháp trận. Bây giờ anh có việc phải đi, em cứ ở lại đây, hắn không tới hại em được đâu”

Hóa ra tối hôm trước cõng cô về, động tác kì quái của anh ta chính là bày trận pháp ngăn ma quỷ.

“-Anh đi đâu?”

Vịnh Hy liền khó hiểu hỏi anh ta. Dù gì khi cô tỉnh dậy đã không thấy Châu Kiệt, anh ta đi đâu mà cứ đi hoài. Nghĩ tới chuyện vì sao tự dưng anh ta lại đến đúng lúc ở phòng bệnh ông Châu để mang cô đi từ tay Di Thành, không đợi anh ta trả lời, cô tiếp tục

“-Còn nữa, vì sao anh lại tới phòng bệnh đó để mang tôi về đây?”

“Chuyện này, …

Anh ta nhún vai một cái rồi kêu Vịnh Hy đừng quan tâm nhiều, mà hãy ở lại đây dưỡng thương thêm. Nhưng mà Vịnh Hy đâu có chịu, nói chuyện cùng anh ta tuy cà lơ nói nhiều nhưng ít ra anh ta còn là người, chứ anh ta đi rồi cô lại nói chuyện với cái bà quỷ đó thì cô cũng muốn hao tổn tuổi thọ. Vịnh Hy vẫn không buôn tha, nhất quyết hỏi tới cùng.

“-Thực ra thì, ông Châu chính là chú họ của anh. Nghe nói chú gặp nạn nên anh qua. Bình thường thì ông ấy không bao giờ ngủ ở nơi nào khác ngoài nhà ông ta, vì ở đó đã được sư phụ trấn yểm thuật pháp ma quỷ không thể quấy rầy. Nhưng hôm trước ở lại bệnh viện nên anh có nhiệm vụ tới bảo vệ, không ngờ lại gặp em ở đó.

Nợ Duyên Âm – Câu hồn quỷ đỏ (Chap 12 + 13)

Anh ta nhìn Vịnh Hy một lát dò xét thái độ, thực ra thì Châu Kiệt đã biết chuyện Vịnh Hy chính là người gây ra vết thương khiến ông Châu phải ở lại bệnh viện. Nhưng mà anh cũng không dám trách cô chỉ đành dùng thái độ thăm dò nói chuyện

“-Bây giờ anh lại tới bệnh viện?”

“-Không, chú ấy đã về nhà rồi, lúc nào tiện anh sẽ đưa em tới gặp chú. Ông ấy không trách gì em. Bây giờ anh .. anh đi tìm con quỷ đỏ…”

“-Vậy hãy cho tôi về nhà”

không ngờ Châu Kiệt lại là cháu của ông ta. Chả trách họ cùng mang họ Châu.Nhưng Vịnh Hy vẫn giữ vững thái độ của mình. Cô thực không muốn ở lại đây chút nào. Nghĩ tới ông Châu đã khỏe lại và không trách cô thì hy vọng về việc rút vốn đầu tư có khi sẽ được mở hướng,

“-anh không để em về nhà một mình đâu, em không thể rời tầm mắt anh được..”

“-Tôi.. tôi không cần..”

“-Em là khách hàng của anh, anh có nguyên tắc phải bảo vệ khách hàng của mình”

Chuyện Vịnh Hy không muốn ở lại, Châu Kiệt cũng không ép nhưng mà anh ta nhất quyết không cho cô về nhà, mà lôi cô theo. Vịnh Hy không muốn dây dưa một chỗ nhiều với Châu Kiệt, vả lại cũng không muốn nhìn thấy con quỷ lưỡi dài mặt thối rữa đó, nhưng mà lòng tò mò lại nổi lên, cô muốn biết vì sao mẹ con họ lại muốn giết hại ông Châu. Bởi thế Vịnh Hy đành gật đầu theo Châu Kiệt.

Hai người rời khỏi nhà, lúc rời đi Vinh Hy cũng không thấy bóng dáng bà quỷ già đó đâu, thôi thế cũng tốt, đỡ phải nghĩ tới bữa cơm do người phụ nữ quỷ quái đó nấu cô đỡ buồn nôn.

“-Đây là đâu?”

“-Nơi ở của con quỷ đỏ”

Châu Kiệt lái xe, cùng Vịnh Hy đi khoảng một giờ đồng hồ, tới một nghĩa địa vắng vẻ ngay cạnh núi. Bây giờ cũng đã 10h khuya, không khí lạnh lẽo ảm đạm kinh hồn.

Dừng xe phía ngoài, Châu Kiệt đưa cho Vịnh Hy một lá bùa, bảo cô phải cầm chắc phòng thân rồi còn nói phải đi bộ một đoạn vào phía bên trong, gần khu vực ở của Quỷ đỏ mới có thể bắt được mẹ con bà ta.

“Nhưng vì sao, bà ta lại muốn hại ông Châu?”

Cuối cùng thì cô cũng không nhịn được tò mò, đi sát vào Châu Kiệt.

“-Chuyện đàn ông mà, ông ấy …..”

Anh ta cười cười khựng lại nhìn cô

“-Hi hi, nhưng anh không phải hạng người đó, em yên tâm đi.. anh rất trong sạch, anh đã xác định với ai, thề chỉ thuỷ chung với cô ấy mà thôi”

Đang ở nghĩa địa lạnh lẽo mà anh ta còn dở giọng đó được chứ, kiểu như đang tán tỉnh vậy. Cô liếc mắt khinh thường anh ta một cái.

Băng qua rất nhiều ngôi mộ cao có thấp có, tới một bãi đất, bãi này cao hơn xung quanh một chút. Châu Kiệt nói dừng lại ở đây để anh ta bày bố trận câu hồn quỷ đỏ vì nơi này chính là gần với ngôi mộ của người phụ nữ đó nhất. Vịnh Hy nhìn anh ta vẫn có chút nghi ngờ về khả năng. Nhưng cô đã quyết định đi theo vì tò mò rồi thì cũng đành ngoan ngoãn giúp anh ta một tay.

Nhưng Châu Kiệt nói không cần, chỉ cần cô đứng sát anh ta là được rồi. Châu Kiệt lấy đồ trong túi vải ra, gồm có chén rượu, nước, đậu tương, nhang và giấy đỏ. Thực ra thì anh ta đang chuẩn bị làm thuật gọi quỷ.

Vịnh Hy cũng biết sơ qua thuật này, nhưng vấn đề ở chỗ nghĩa địa thì biết bao nhiêu hồn phách, bao nhiêu ngôi mộ nếu không biết rõ quỷ kia là ai thì sẽ dẫn đến những hồn phách khác cũng đến quá nguy hiểm. Cô lo lắng nhìn Châu Kiệt

“-Anh biết rõ hai mẹ con quỷ đỏ chứ?”

Anh ta quay lại cười cười như thể nhìn Vịnh Hy khù khờ

“-Tất nhiên rồi, bà ấy tên Mai Thẩm Dung là người phụ nữ trước đây chú đã từng qua lại, nhưng không rõ cái thai là con ai, bà ấy chết lúc đang có bầu, oán khí quá nặng nên giờ hay tìm chú để hãm hại, sư phụ đã lập đàn pháp phong ấn nhà ông ấy nhưng nếu đêm ra ngoài thì không ai đảm bảo được bọn chúng không tìm tới”

“-Vậy sao sư phụ anh không bắt nó mà bây giờ lại để anh…?”

“-Chuyện này mới xảy ra, mà sư phụ bây giờ không còn ở Trung quốc nữa, ông ấy sang Ấn Độ lâu rồi, anh cũng ở bên đó mới về được 2 tháng, nhưng mà chú Châu …”

“-Ông Châu chưa tin tưởng anh phải không?”

“-Em…, được rồi .. anh sẽ chứng minh cho em thấy…”

Bị Vịnh Hy xem thường, anh ta cụp cái mặt xuống nhưng mà cũng không dám lớn tiếng với cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị đồ.

Trời đã khuya lại sắp đến giữa tháng có ánh trăng khuyết, nghĩa địa lạnh lẽo.

Mọi thứ chuẩn bị xong, Châu Kiệt ngồi xếp bằng dưới nền đất lạnh, anh ta thắp nhang và bắt đầu lẩm bẩm đọc thần chú. Vịnh Hy ngồi cạnh cũng nghe thấy, anh ta đọc giống như là đang hát ru vậy, một điệu nhạc du dương rất êm tai, càng nghe cô càng cảm thấy tâm tư lay động như ai đó đang kéo mình theo. Nhưng căn bản Vịnh Hy là người thường mà khúc nhạc đang ngân lên đó chỉ dành chiêu hồn quỷ.

Một lúc sau một trận cuồng phong nổi lên vù vù. Nghĩa địa đã lạnh nay còn cảm thấy lạnh hơn mấy độ. Vịnh Hy cảm nhận được nên mở mắt ra, tay cầm chặt lá bùa mà Châu Kiệt đã cho cô, đồng thời cũng sát lại gần với anh ta hơn.

Lẫn trong làn gió vù vù, Quỷ đỏ xuất hiện

“-Mai Thẩm Dung, hãy ngoan ngoãn thu phục, cô hãy bỏ qua những ân oán trần gian mà tuân theo phép luân hồi sớm đầu thai”

Giọng nói ấm ấm xen trong làn gió du dương, Anh ta đang khuyên nhủ mẹ con quỷ đỏ. Sau khi anh ta nói câu đó con quỷ mẹ bế đứa bé càng hiện rõ hơn.

Dưới ánh trăng lờ mờ Vịnh Hy thấy rõ khuôn mặt kia, vẫn giống hôm cô gặp ở bệnh viện nhưng đêm nay giữa nghĩa địa trông nó còn kinh khủng hơn bởi vì nơi này âm khí quá nặng, khuôn mặt nửa trắng bệch nửa đang phân huỷ thối rữa, cứ như có trăm nghìn con ròi đang bò bò bên trong.

Nợ Duyên Âm – Câu hồn quỷ đỏ (Chap 12 + 13)

Thằng bé trong tay mặt đầy máu, mắt nó hôm nay còn lồi hơn, mà nó giường như không sợ Châu Kiệt thì phải, cứ nhìn chằm chằm anh ta, không giống ánh mắt khi nhìn thấy Di Thành khiến Vịnh Hy có chút lo lắng. Tên Châu Kiệt này làm ăn được gì không?

“-Ha ha.. tên đạo sĩ thối, đừng mơ”

Vừa nói hai mẹ con vừa lăn qua. Châu Kiệt cũng tung lá bùa lên, nhưng lá bùa theo gió bay ra nơi xa vời nào đó.

Vịnh Hy chăm chú quan sát động tĩnh, cô nhìn rõ ánh mắt không phục của hai mẹ con quỷ

“-Người làm hại cô không phải ông Châu Phương, cớ sao cô cứ tìm tới để hại ông ta? Mau an phận đầu thai, nếu không tôi không khách khí khiến hồn phách mẹ con các người phi tán”

“-Ta không muốn tuân theo luân hồi gì hết, kẻ nào hại ta phải đền mạng”

Nhưng dường như hai mẹ con nhà đó không đếm xỉa lời Châu Kiệt nói, nó còn cười ha ha cùng thằng con tung hứng nhanh như chớp lao tới chỗ Vịnh Hy.

Vịnh Hy nãy giờ cảnh giác nên cũng né được, nép sau Châu Kiệt.

Anh ta không ngờ bọn chúng lại nhằm cô nhưng may mắn phản ứng kip mà che chắn, đồng thời tung ra một thứ bột gì đó về phía đối phương

Khiến hai con quỷ nhảy trượt rồi văng ra một khoảng.

Nhưng không vì thế mà chúng giảm đi khí thế. Thằng quỷ con còn hau háu nhìn Vịnh hy “máu máu…”

Con quỷ mẹ biết rằng thằng con lại lên cơn thèm khát. Hôm trước cũng nhờ mấy giọt máu của Vịnh Hy mà cú đánh của Di Thành làm bọn chúng mới nhanh chóng lành lại thân thể như vậy nếu như hôm nay, hai mẹ con họ bất chấp mà cắn được cô, thì quả thật sẽ nâng cấp quỷ lên nhanh chóng, không trừng còn tu luyện để có thể ở lại dương gian. Dù dính thứ bột của Đạo sĩ nhưng hai hồn quỷ vẫn không màng, bọn họ gắng gượng lao tới Vịnh Hy hơn là đấu với Châu Kiệt

Châu Kiệt hiểu ra vấn đề. Anh ta rút con dao trong người ra. Con dao nhỏ như dao gọt hoa quả để ngăn quỷ, đồng thời nói nhỏ với Vịnh Hy.

“-Anh sẽ thu phục được nó, nhưng để bớt thời gian, em có thể hy sinh một chút không?”

“-Là gì?”

Vịnh Hy không nghĩ Châu Kiệt lại định mang mình ra để dụ quỷ như vậy

“Anh.. anh định làm gì?”

“-Một chút máu của em, sau đó anh sẽ thừa cơ đâm chúng…”

Vịnh Hy không muốn thế, Châu Kiệt thật khốn nạn, lại đi dùng máu của cô để dụ quỷ thế nhưng trong tình huống này cô thật cũng rất sợ.

“-Anh không diệt trừ được nó sao?”

“-Chỉ là nhanh hay chậm thôi, không hiểu vì sao nó lại mạnh hơn bình thường”

Bọn họ đang bàn luận thì con quỷ con lao tới, răng cũng thò ra. Châu Kiệt dùng bùa chú anh ta đọc lẩm nhẩm. Nó cũng khựng lại.

Nhưng cái mũi lại không ngừng hít hà không khí, đôi mắt dường như dương lên hướng về phía Vịnh Hy.

Con quỷ mẹ thấy thế gom một hồi âm khí cuồn cuộn thành hình tròn lao tới phía Châu Kiệt. Anh ta tung lá bùa, lá bùa theo lời đọc mà bốc cháy giữa không trung. Con quỷ mẹ bất ngờ bị lá bùa đánh một trưởng làm giảm âm khí nó gầm lên gừ gừ mặt cũng vì thế mà gớm giếc hơn, lũ ròi bọ trong mặt cũng nhao nhao lên sục sôi.

Giờ này hai mẹ con nó có thể cắn được miếng máu của Vịnh Hy thì có lẽ chúng sẽ không ngán gì Châu Kiệt.

Thấy con quỷ mẹ và quỷ con đồng thời bị khống chế hơn một chút. Châu kiệt giục

“-Mau mau.. anh sẽ lấy một ít máu của em, lúc đó hai con cùng ở chung một chỗ anh sẽ đối phó tốt hơn”

“Được”

Vịnh Hy không biết kết quả cho nên chỉ nghe lời Châu Kiệt, cô cũng đồng ý đành giơ ngón tay của mình ra.

Châu Kiệt không do dự dùng con dao cứa vào ngón tay của cô. Một giọt máu vừa rơi ra

Hai con quỷ tuy đang bị thương do dính pháp lực của Châu Kiệt nhưng khi nhìn thấy máu, mắt chúng sáng lên hau háu đổ dồn về phía cô, miệng con quỷ mẹ cũng theo đó mà lè cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng ra liếm liếm như thể lưỡi rắn.

Nhưng chúng chưa kịp lao tới thì bất ngờ

Á…

Một tiếng kêu thảm thiết, con quỷ mẹ bị đạp một phát trúng lưng, nằm la xuống đất, bước thứ hai là trúng đầu con quỷ con.

“-Dừng tay..”

Thân thể Di Thành như con chim đại bàng lao tới, dùng lưng con quỷ mẹ, đầu quỷ con làm đĩa đệm bật người táng cho Châu Kiệt một cước. lao tới ôm lấy Vịnh Hy

Vịnh Hy vẫn còn ngơ ngác chưa biết vì sao, hắn lại có thể tìm được đến tận đây. Cô nhìn hắn ngơ ngẩn. Hắn từ đâu xuất hiện, trên người mặc một bộ đồ đen, cả thân hình cao lớn bay trên không trung hai bước nhảy mà đạp trúng hai con quỷ gần chết, giống như trong phim Vịnh Hy từng xem vậy. Thực sự không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy hắn cô lại có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, cái này Châu Kiệt không có khả năng đem lại, ngay cả Mộc Kỳ hơn một năm qua cũng không làm cho Vịnh Hy có được cảm giác này.

Châu Kiệt bị đấm một cước đau nhưng lại không phục, lao đến rút dao định đâm Di Thành, nhưng anh ta chưa thực hiện được thì Vịnh Hy kêu một tiếng ngăn cản

“Châu Kiệt, dừng tay, anh ấy không hại tôi đâu”.

Châu Kiệt đứng khựng trước mặt hắn

“-Con quỷ già kia, cớ gì đến phá chuyện của người khác?”

“-Tên đạo sĩ thối kia, ngươi muốn làm gì ta không quản, bất kể ngươi có chết ta cũng không quan tâm, nhưng ta nói cho ngươi một lời dù là một sợi lông, hay một giọt máu ta cũng không cho phép ngươi lấy đi của Vịnh Hy”

“-Ta cũng sẽ không làm hại cô ấy, vì cớ gì ngươi phải lớn tiếng chứ”

“-Bởi vì CÔ ẤY LÀ VỢ CỦA TA, ngươi nghe cho rõ”

Di Thành ôm lấy Vịnh Hy trong ngực, dõng dạc tuyên bố. Vịnh Hy tuy thấy không đúng lắm nhưng mà trong lòng lại ấm áp lạ thường. Hắn thật bá đạo, dám tuyên bố trước mặt Châu Kiệt, ý là không có cửa với cô một lần nào cả. Hắn bá đạo hơn bất kì người đàn ông nào Vịnh Hy từng gặp qua.

Nói xong hắn cúi xuống, đưa ngón tay của cô lên miệng, liếm một cái rất nhẹ nhàng. Miệng hắn không ấm như người, mà lạnh. Nhưng thật sự làm cho vết cứa ở tay cô thấy rất thoải mái và ngạc nhiên hơn là vết cứa nhỏ đó lành lại luôn như chưa từng bị cắt.

“-Lần sau không được tuỳ tiện làm mất đi máu của mình, Tôi đã dặn em một lần rồi cơ mà”

Vịnh Hy không dám biểu lộ nhưng trong khoé miệng cô có một nụ cười nhẹ. Giọng nói của hắn tuy trách móc nhưng nghe ra mấy phần quan tâm.

“Chúng ta đi thôi”

Di Thành nói rồi ôm Vịnh Hy rời khỏi Nghĩa địa. Thực ra khi nãy hắn vừa mới tới, nhìn thấy Vịnh Hy nhăn mặt đứng sát bên tên đạo sĩ đó chẳng hiểu sao lòng hắn lại cộm lên khó chịu rồi.

Thấy Vịnh Hy im lặng ngoan ngoãn với Di Thành, Châu Kiệt cũng nhận ra vài điều. Lòng cũng có trống trải nhưng không vì thế mà quên đi nhiệm vụ thu phục hai con quỷ. Anh ta quay ra dùng con dao nhỏ đâm vào chúng. Hai con quỷ bị Di Thành đánh một cước hơn nữa trước đó cũng đã lãnh bùa pháp của Châu Kiệt nên giờ anh ta dễ dàng khống chế. Chúng bị đâm đau đớn kêu la dưới đất, con dao phát ra một luồng ánh sáng nhạt nhạt sau đó hồn quỷ tan thành đám mây đỏ, bị Châu Kiệt thu vào một cái dương.

Gói gém xong đồ đạc, Châu Kiệt la lên

“-Không xong rồi, Chờ tôi với… ”

Hai người vừa ra khỏi nghĩa địa nghe tiếng kêu của Châu Kiệt, Vịnh Hy theo bản năng quay đầu lại

“Á”

Đôi mắt chỉ mong mù đi thôi. Cô nhìn thấy không phải một mà rất nhiều con quỷ với đủ các hình dáng, có con mắt đỏ có con mắt xanh, có con hình dáng rõ nét, có con lờ mờ, những cánh tay đầy máu có, cánh tay khô bằng xương không cũng có, đang hướng tới Châu Kiệt. Bởi vì anh ta đang cầm cái khăn có mấy giọt máu của cô khi nãy. Vịnh Hy cả kinh, lay lay cánh tay Di Thành

“-Di Thành, Châu Kiệt.. anh ta…”

Đôi mắt sắc lạnh của Di Thành nhìn Vịnh Hy mang chút khó chịu, hắn gắt lên

“-Mặc kệ hắn, hậu quả của việc làm ăn bất cẩn”

Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.

Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Con gái ông Châu (Chap 14)

Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma

Poliva là đơn vị chuyên sản xuất, kinh doanh: mẫu xích đu sắtgiường bãi biển, ô lệch tâmđồ dùng 1 lần trong khách sạn,…và các loại thiết bị nhà hàng, khách sạn số 1 tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm, vì thế nếu các bạn có nhu cầu xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo hotline 096.849.8888 để được tư vấn tận tình nhất.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999