Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

88,954 | Thứ tư, 15/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Vinh Hy đến bệnh viên để thăm ông Châu. Ai ngờ tại đây cô chứng kiến một cảnh kinh hoàng. 2 con ma một lớn một bé đang tấn công ông chủ Châu. Để cứu ông, Vịnh Hy đã xông vào. Liệu cô có khống chế được 2 con ma này hay sẽ bị chúng làm hại.

Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm

Chap 11: Cứu em khỏi tên ma già

Con quỷ con đó vừa nhảy lên người Vịnh Hy thì bỗng nhiên cả người cô bổng lên, dựa vào một vòm ngực vững chắc.

Phòng bệnh vang lên tiếng hét …

Tiếng hét thất thanh đó chính là từ miệng con quỷ con. Khi vừa nhào đến người Vịnh Hy, nó đã bị Di Thành dùng âm khí đánh một trưởng ngã lăn tận góc phòng.

“Di Thành…”

Dù bị thương nặng nhưng Vịnh Hy vẫn nhận ra mùi âm khí từ người của Di Thành tỏa ra. Cô được cứu sống rồi sao? Không phải mơ chứ? Cô khẽ gọi tên hắn.

“-Lại chạy lung tung rồi, có sao không?”

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Đọc các chap trước:

Hắn nhẹ giọng nhưng vẫn nhìn Vịnh Hy đầy giận giữ. Tuy vậy Vịnh Hy lại thấy ấm áp trong lòng. Lúc cô đau đớn, nguy hiểm tưởng sắp chết thì hắn vẫn xuất hiện cứu cô. Vịnh Hy nở một nụ cười nhẹ vùi mặt vào ngực lạnh của hắn. Hơi lạnh của hắn chính là một liều thuốc chữa mỗi khi đau đớn.

Con quỷ con vẫn đang đau đớn ở góc phòng. Quỷ mẹ giường như cũng sợ sức mạnh của Di Thành nên lùi lại phía sau đỡ nó.

Di Thành ôm Vịnh Hy bay tới nhằm thẳng quỷ mẹ ra trưởng đánh. Quỷ Mẹ kêu thảm thiết, quỷ con cũng nhìn hắn với ánh mắt đầy sợ sệt. Nó không còn cái vẻ mặt cà tưng cà tửng như ban đầu nữa mà thay khuôn mặt đầy máu đó bằng sự sợ hãi, ánh mắt nhìn Di Thành rất khổ sở, nép sau con quỷ mẹ.

Do khoảng cách cấp bậc quỷ của thằng nhỏ đó thấp hơn cấp bậc quỷ Di Thành đến mấy bậc.

Con Quỷ mẹ bị Di Thành đánh 2 trưởng nãy giờ cũng đau đớn đang tìm lôi thoát nhưng chưa thoát được bởi Di Thành đang tiếp tục nhằm bọn chúng mà ra tay. Khi hắn vung tay tụ âm khí để chuẩn bị ra đòn

Bỗng cửa phòng mở ra. Một bóng dáng đàn ông lao vào. Vừa nhìn thấy cảnh tượng. Hắn nhanh lao tới dùng một trưởng đấm Di Thành., còn dùng một lá bùa để ghim vào người hắn từ phía sau nhưng Di Thành nhanh nhẹn lé được

Di Thành không để ý bất ngờ bị đánh nén, cũng lùi mấy bước về phía tường. Nhân cơ hội, hai mẹ con quỷ đỏ bế nhau vọt ra cửa sổ trốn thoát.

Do bị đánh đánh bất ngờ nên cũng để tuột mất Vịnh Hy ngã xuống sàn. Cô không còn sức mà gắng gượng tới Di Thành thì người kia nhanh như chớp lao tới ôm Vịnh Hy chạy nhanh ra cửa vừa chạy vừa lảm nhảm đọc thần chú.

Vịnh Hy đau đớn muốn giãy giụa khỏi người này cũng không còn sức mà giãy chỉ gọi được mấy tiếng Di Thành nhưng có lẽ hắn đang bị thương nên không nghe thấy hoặc anh này chạy quá nhanh nên đã qua mặt được Di Thành, sau đó cũng đành gục vào người anh ta mặc cho số phận.

Người con trai này vừa ôm Vịnh Hy chạy vừa lảm nhảm trong miệng như đọc kinh, đồng nghĩa đó xung quanh hai người xuất hiện một làn khói xám mờ mịt ngăn cách họ với phía sau. Mà làn khói anh ta tạo ra là dương khí nên ngăn cản âm khí từ quỷ Di Thành.

Nam nhân này chạy rất nhanh, anh vừa cõng Vịnh Hy vừa chạy một hồi. Giường như sức mạnh của một vận động viên maraton vậy. Vịnh Hy thì yếu ớt nằm trên lưng anh ta, cô nhận ra người đang đưa mình đi, nhưng không rõ anh ta đưa cô đi đâu, chỉ gắng gượng hỏi “Châu Kiệt, Anh đưa tôi đi đâu?”

“-Cứu em ra khỏi tên ma già đó”

Một hồi cuối cùng cũng đến căn nhà gỗ. trước khi vào nhà Châu Kiệt còn khua khua tay ra dấu ở cổng, sau đó một mạch cõng cô lên căn phòng trên lầu hai. Tuy bước đi Châu Kiệt rất nhanh nhưng lại nhẹ như lông, có lẽ anh ta đang cố gắng không đánh thức người trong nhà dậy.

Vịnh Hy được Châu Kiệt đặt xuống giường. sau đó anh ta đi lấy cho cô một cốc nước.

“-Uống nước đi”

“-Không khát”

Mặc dù Vịnh Hy được cứu sống, nhưng cô thật sự cảm thấy tự dưng Châu Kiệt xuất hiện ở bệnh viện rồi đem cô đi. Anh ta còn đánh Di Thành. Biết Di Thành là quỷ, cô cũng muốn đánh hắn chết nhưng mà thực tế thì Di Thành chưa từng làm hại gì cô ngược lại lúc nguy cấp còn luôn kịp thời tới cứu. Suy cho cùng thì cô vẫn thấy được Di Thành cứu yên tâm hơn rất nhiều

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Còn Châu Kiệt mới gặp anh ta một lần, cô chưa biết gì về con người anh ta. Anh ta cứu cô hay đang bắt cô đi cũng không rõ. Lòng Vịnh Hy đầy nghi vấn nên dù yếu ớt cũng không chịu uống nước do Châu Kiệt đưa.

“-Anh bắt tôi về đây có ý gì?”

“-Em đó, nghi ngờ gì anh thế? Anh chẳng phải đang bảo vệ em sao? Em gặp nguy cấp anh liền tới cứu, chứ không thì em chắc bị con quỷ già đó làm hại rồi”

Trước thái độ của Vịnh Hy, Châu Kiệt còn cười hề hề, như không có chuyện gì.

Vịnh Hy không quen với kiểu nói chuyện cà lơ của anh ta lắm. Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta đưa cây kim khiến Di Thành còn giận giữ, rồi lại mang cô đi trước mặt hắn thì có lẽ anh ta cũng là một kẻ mạnh đi.

Đang suy nghĩ xem thì Châu Kiệt ngồi cạnh vén lưng áo của Vịnh Hy lên

“-Anh làm gì thế”

Cô hốt hoảng

“Chữa trị cho em, sao em lại để cho con quỷ đó đánh như vậy?”

Vịnh Hy không còn sức mà ngăn cản đành để mặc anh ta, cô rất đau. Cú đánh của con quỷ con đó tuy không cướp đi mạng sống nhưng cũng làm lục phủ ngũ tạng Vịnh Hy như muốn nát đi vậy.

Châu Kiệt mang một lọ thuốc ra thoa lên lưng Vịnh Hy, sau đó còn lấy một miếng như cao dán lên phía lưng. Hơi lạnh từ miếng cao khiến Vịnh Hy dễ chịu biết bao nhiêu.

Vừa thoa thuốc anh ta vừa lẩm bẩm

“Cái kim anh đưa cho em, em không đâm được vào anh ta sao mà để ra nông nỗi này? Một trưởng nữa thôi là mạng em xong đời rồi”

Dù anh ta nói gì lúc này Vịnh Hy cũng chẳng có tâm tư trả lời, cô đang rất mệt và đau muốn ngất.

“Uống thêm viên thuốc này nữa, em bị tổn thương mạnh quá, cần phải khôi phục lại”

Bôi xong thuốc Châu Kiệt còn bắt Vịnh Hy uống viên thuốc nữa,

“-Không lấy mạng tôi đấy chứ?”

“-Ha ha, lấy mạng em thì tôi đã không đem em về đây rồi”

Vịnh Hy đành ngoan ngoãn uống viên thuốc hắn đưa trông như là một loại đơn dược, hình tròn được viên lại từ bột vậy.

Cô gục mặt xuống giường vì mệt mỏi, tự dưng cô nghĩ tới con quỷ Di Thành. Hắn bị Châu Kiệt đánh có sao không? Hắn liệu có tìm Châu Kiệt trả thù không?

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)

Mới nghĩ thôi lòng Vịnh Hy đã không rét mà run. Nhưng mà cảm giác buồn ngủ ập tới nhanh chóng. Có lẽ đêm cũng đã khuya,

Không đúng, là viên thuốc? từ lúc uống viên thuốc đó, cô mới lâng lâng, đầu óc mộng mị như vậy.

Ý thức của Vịnh Hy ngày càng yếu ớt, ngay cả hình ảnh Châu Kiệt ngồi đó cũng trở nên mờ mịt. Cô nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Châu Kiệt vẫn nụ cười cà lơ trên môi nhẹ nhàng vỗ vai cô, đắp chăn cho cô rồi lẩm bẩm “Ngủ đi, ngủ một giấc đi, mai sẽ tốt hơn..”

Vịnh Hy ngủ nguyên một ngày hôm sau cô mới tỉnh dậy. Lúc dậy đã là 6h tối rồi.

Căn phòng không có ánh đèn, lại là căn nhà gỗ nên rất lạnh.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Dậy ăn chút gì đi”

Là bà lão hôm trước cô và Tô Lan tới gặp. Giọng nói của bà khiến Vịnh Hy giật này người. Cô bật dậy khỏi giường, cơ thể cũng khoẻ hơn rất nhiều

“Chào bà…Cháu.. Cháu đã ngủ bao lâu rồi?”

Bà lão ấy cũng không bật đèn sáng mà chỉ bật một bóng đèn rất nhỏ ở giữa căn phòng. Vịnh Hy nhìn bà lão này trông rất ma mị, cả cơ thể bà cứ lạnh lẽo khiến cô cũng không dám tới gần mà vẫn ngồi thu trên giường

“-Cô đã ngủ một ngày một đêm, bây giờ đến bữa tối, mời dùng bữa, đây toàn những đồ bổ máu, cậu chủ nói cô cần bổ sung”

Bà già đặt khay thức ăn, cùng một bát nước màu sậm có lẽ là thuốc xuống bàn rồi chuẩn bị bước ra. Giọng Vịnh Hy run run

“-Thế Châu Kiệt… thế anh ta đi đâu ạ?”

Bà lão quay lại, đôi mắt trắng đục nhìn Vịnh Hy. Dưới ánh đèn nhỏ, cô có thể nhìn rõ những nếp nhăn nhúm trên khuôn mặt bà, hơn nữa ở cổ bà ấy còn có một cái cục thịt to bự trông rất đáng sợ. Lần trước vội quá nên Vịnh Hy không để ý kĩ, lần này nhìn bà ấy cô còn không dám thở mạnh

“-Cậu chủ đi đâu không có nói, tôi cũng không biết.. chỉ dặn là cô phải dùng bữa thôi..”

Cô biết có hỏi chắc bà ta cũng không trả lời. Với lại, nói chuyện với bà ấy khiến Vịnh Hy sợ sệt nên cô không tiếp tục nữa mà để bà rời khỏi phòng.

Nhìn khay đồ ăn trên bàn, thực tâm Vịnh Hy không dám động bởi vì dù Châu Kiệt đúng thực đã không làm hại đến cô, nhưng nghĩ tới người này ở cùng anh ta thật quái dị, mà giờ cô muốn rời đi chắc cũng không có cửa.

Ngồi tần hần một chút nhưng cái bụng kêu ọt ẹt, đã hơn một ngày cô chưa ăn gì, thôi đành trở dậy bước tới bàn ăn. Dù mai có ra sao thì cái bụng cũng phải no đã.

Ăn xong, còn bát thuốc gì đó thì cô chịu không uống nổi. Cuộc đời cô ghét nhất là mấy loại thuốc bắc nam.

Bước ra khỏi phòng, Vịnh Hy muốn đi quanh căn nhà gỗ này một chút. Căn bản cô muốn tìm lối để thoát khỏi đây về nhà, dù gì cô đã ngủ ở đây hơn một ngày, người khoẻ lên nhưng mà hại cái là cô lại không đi làm nữa rồi, tình hình tin tức công ty, ông chủ Châu ra sao cô đang rất sốt ruột.

Bước xuống lầu một, cô không thấy ai, bóng dáng bà già đó cũng không thấy. Vịnh Hy mon men ra cửa chính, nhưng cửa chính căn nhà đã đóng.

Thế này khác gì giam lỏng cô không?

Mà anh ta đi đâu, sao không về đưa cô ra khỏi đây?

Nghĩ tới vậy lòng nghi hoặc Châu Kiệt là kẻ xấu hay người tốt lại rấy lên trong lòng Vịnh Hy, cô không biết anh ta là người như thế nào nữa, nên dự cảm cho thấy chỉ mong thoát khỏi căn nhà này đã. Bởi thế cô không dám lên tiếng gọi bà già gớm giếc đó. Cô cũng muốn trở về tìm Di Thành, hắn liệu có tìm cô không? Vết thương của hắn do Châu Kiệt gây ra như thế nào rồi?

Nghĩ thế Vịnh Hy khẩn trương hơn, cô đi lòng vòng ở lầu một, phát hiện có một cửa ngách ra phía sau vườn. Cô mon men ra đó.

Cửa ngách không khoá mà chỉ cài then,

“két…”

Tiếng bản lề cũ kĩ lâu ngày hoen rỉ kêu khi Vịnh Hy vừa mới đẩy cánh cửa bước ra, một luồng khí lạnh bất ngờ ập tới, khiến cơ thể Vịnh Hy run lên.

Ngoài trời gió không quá lớn, nhưng bầu trời tối lạnh lẽo đến ảm đạm.

Cô nuốt một ngụm khí lạnh rồi bước một chân ra phía ngoài vườn sau. Có lẽ Vịnh Hy sẽ vượt tường ra ngoài.

Nhưng vừa bước ra sân sau, không khí lạnh lẽo đến ghê người. Vịnh Hy bước nhanh chân, nhưng mà sân sau căn bản lại mở ra một cái miếu thờ.

Ách!

Vịnh Hy bước tới để tìm đường ra. Bỗng nhiên cô nhìn thấy mấy cái bài vị

Á!

Cô hét lên, trên một bài vị kia là hình ảnh bà lão có cục u ở cổ. Bà lão đã mang cơm lên cho cô khi nãy!

Cả người Vịnh Hy run lên.

Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.

Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Câu hồn quỷ đỏ (Chap 12 + 13)

Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma

Poliva là đơn vị chuyên sản xuất, kinh doanh: mẫu xích đu sắt đẹpgiường nằm bãi biểnô lệch tâm giá rẻđồ dùng 1 lần cho khách sạn,…và các loại thiết bị nhà hàng, khách sạn số 1 tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm, vì thế nếu các bạn có nhu cầu xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo hotline 096.849.8888 để được tư vấn tận tình nhất.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999