Truyện Nợ Duyên Âm được Poliva trích nguyên văn từ tác giả Facebook Chị Dậu. Truyện có những tình tiết ma mị, được tả thực nên khá đáng sợ. Hãy cân nhắc trước khi đọc.
Chương 6: Con Quỷ
Sáng hôm sau
“-Vịnh Hy, con về phòng mình khi nào vậy?”
Vịnh Hy cười lơ lảng. Cô biết tối qua mình chẳng hề ngủ với mẹ mà vẫn là ngủ cùng con ma khốn nạn đó. Nhưng giờ biết sao đây. Chẳng thể giải thích thế nào cho thấu tình đạt lý
“-À, thực ra thì tối con có điện thoại, sợ làm kinh động đến mẹ nên con sang phòng nghe, rồi ngủ luôn”
“-Con không khoẻ chỗ nào thì nói cho mẹ biết nha?” mẹ Kiều sinh ra cô, bà lại không hiểu nổi đứa con gái này sao. Chắc chắn có điều gì đang dấu
“-Không mẹ, con chuẩn bị đi làm đây”
“-Mẹ gọi cho Mộc Kỳ rồi, hôm nay con ở lại nhà, mai hẵng tới Văn phòng, mẹ mời thầy về làm lễ cho con trước đã”
“-Mẹ…”
Vịnh Hy ôm lấy mẹ mình. Ánh mắt cảm kích muốn nhoè đi. Dù gì mẹ vẫn chu đáo với cô nhất. Có những thứ không dám nói ra nhưng mẹ vẫn như đi guốc trong bụng cô vậy.
Người tới làm lễ cho gia đình cô là một nam cao nhân, râu tóc đã dài đã bạc. Ngay sau khi mẹ Kiều tỉnh lại bởi sự kinh hoàng khi nhìn thấy cái chết của bà thầy Ý Lan thì bà đã sai người đi tìm ông thầy này. Nghe nói thầy này rất cao tay, lại nhiều năm kinh nghiệm trong việc lập pháp đàn trừ ma trừ tà, làm bùa hộ mệnh. Gia nhân phải đi từ chiều qua, trưa nay mới đón ông ấy tới được.
Tham khảo:
Vừa mới tới nhà, người cao nhân tiến thẳng tới chỗ Vịnh Hy, vuốt bộ râu dài trắng như bạch kim, nhíu mày lại. Cả ba mẹ Kiều đều nín thở chờ đợi.
“-Cặp mắt của Kiều tiểu thư…” người này đưa bàn tay khô cằn đã nhiều đồi mồi do tuổi tác lên khuôn mặt mịn màng của Vịnh Hy.
Cô cũng bị thái độ của ông này làm cho căng thẳng.
“-Đại sư… con gái chúng tôi… nó..?”
Mẹ Kiều không thể nhịn được cái không khí căng thẳng đến một cây kim cũng làm nên tiếng động này.
“-Thật kì lạ, theo số mệnh thì Tiểu thư đây phải phú quý.. nhưng.. nhưng sao lại .. không đúng.. a… Không đúng lắm”
Vịnh Hy muốn chửi ông thầy này. Tướng mạo thì đạo sĩ, cũng lớn tuổi đầy mình vậy mà lại ăn nói không dứt khoát, khiến cô cũng bực mình.
“-Kiều tiểu thư, cô đã từng nhìn thấy hay mơ thấy những thứ lạ chưa?”
Vịnh Hy gật đầu. “-Gần đây thôi”
Mẹ Kiều tay nắm chặt bàn tay của ba Kiều. Vậy là suy đoán của bà không sai. Con gái bà gặp phải những chuyện này, Ý Lan cũng đã từng nói nó có hạn vào năm 22 tuổi. Chả lẽ…
Bất giác toàn thân mẹ Kiều cũng run lên. Ba Kiều phải vỗ vỗ vào vai bà trấn an.
Như được xác định, vị cao nhân khoác áo sau lưng hình bát quái lấy mấy món đồ nghề trong tay nải mình mang theo bày ra bàn. Gồm có tờ giấy hình vuông một mặt màu đỏ một mặt màu vàng, có lẽ đây là để làm bùa, một cái lư hương dưới chân là hình Quy đầu, thân còn có hình bát quái. Rồi bảo mẹ Kiều đọc ngày sinh giờ sinh của Vịnh Hy.
Vị cao nhân viết ngày sinh cẩn thận vào tờ giấy đỏ vàng đó sau đó gập lại thành hình vuông, ông nhét xuống đáy của lư hương, vừa làm vừa lẩm bẩm “Sinh giờ âm, ngày âm à…”, rồi ông cắm ba cây nhang vào lư hương, bắt đầu khấn vái. Năm ngón tay chắp lại, người lắc lư, miệng lẩm bẩm đọc những gì như niệm chú vậy.
Xong các thủ tục, vị đạo sĩ quay lại bảo Vịnh Hy qua thắp nhang .
Vịnh Hy cũng làm theo. Châm một cây nhang rồi cắm vào cái lư hương, hai tay cũng chắp lại cúi đầu lễ.
Vị cao nhân lúc này mới mở mắt, miệng lẩm bẩm, rồi dùng 3 ngón tay gõ gõ nhẹ vào chân lư hương.
Bỗng.
“phụt..”
Cả cái lư hương nổ tung vỡ thành hai mảnh, bốc cháy, ngọn lửa cháy có mấy cây nhang mà bùng bùng sáng cả gian nhà, khói toả nghi ngút.
Ba mẹ Kiều và cả người trong nhà đều cả kinh. Vịnh Hy cũng bị tiếng nổ làm giật mình, lùi ra phía au
“-Chuyện này…?” Mẹ Kiều không nói lên lời vì quá sợ hãi.
Vị cao nhân mặt mũi cũng tái mét, bị tiếng nổ làm ngã bật cả ra sau, nửa ngày sau mới bò dậy được mon men tiến tới “bãi chiến trường”.
“-Á”. Ông ta la lên một tiếng khi lần tìm trong đống cho tàn vẫn thấy tờ giấy màu đỏ ghi ngày sinh 15/9 âm lịch của cô còn nguyên vẹn trong khi cả lư hương vỡ nhang đều cháy đùng đùng.
Rồi ông ta như bị chó dại cắn, mặt mũi tái như đít nhái, miệng còn nhắc đi nhắc lại
“-Không thể nào.. không thể nào…”
Rồi không cả nhìn ba mẹ Kiều mà xách tay nải bỏ chạy.
Ba Kiều phản ứng kịp thời chạy theo túm được cánh tay ông đạo sĩ. Nhưng ông này cũng không màng, cứ thế cắm cổ chạy. Ba Kiều giận giữ nói to như quát
“-Đại sư, ông phải nói rõ cho chúng tôi biết, là như thế nào? Tại sao lại bỏ đi như vậy?”
Vừa chạy ông ta vừa nói:
“-Xin lỗi.. xin lỗi.. tôi không giúp được đâu”
Ra đến cửa, vị cao nhân râu dài mới thở ra một hơi rồi nén nén nhìn ba Kiều khẽ khàng
“-Tiểu thư nhà các vị đang gặp một nhân vật lớn, bởi vậy nói tiểu thư nên nghe lời họ, tôi không có cách gì hoá giải đâu, chỉ có thể thuận vào số mệnh của tiểu thư mà thôi. Còn nếu các vị không tin thì mời thầy khác cao tay hơn. Nhưng.. nhưng tôi e rằng… chuyện này vẫn rất khó…”
“-Ý thầy là? Thật sự không có cách sao?”
Người cao nhân nhìn ba Kiều như thể đồng cảm
“-Thuận theo ý trời, đức năng thì thắng số.. chỉ có thể dựa vào khả năng của tiểu thư thôi”
Nói rồi mặc kệ ba Kiều còn đứng đó. Vị đạo sư già đã ra đi không rõ phương hướng.
Mọi người có thể không biết nhưng ngay sau khi vị Đại sư đó chạy mất dạng ra ngoài cửa, Vịnh Hy đưa mắt nhìn xung quanh nhà. Cô một mặt căm hận khi thấy bóng dáng người đàn ông đó đang khoanh tay đứng ở lầu hai nhà mình với nụ cười đầy mỉa mai và thách thức.
Hai bàn tay Vịnh Hy bất giác nắm thành quyền, sự tức giận đến nỗi lòng bàn tay túa ra mồ hôi.
Vậy là cô đã hiểu ra, người mà mình đang trọc tới là ai.
Vịnh Hy trấn an ba mẹ, nhưng mắt vấn nhìn lên lầu nơi có bóng dáng cái thứ quỷ đẹp trai đó.
“-Con sẽ không sao đâu, chẳng phải con vẫn sống rất tốt sao, con sắp đính hôn với Mộc Kỳ rồi. Anh ấy sẽ bảo vệ và che chở cho con. Ba mẹ đừng suy nghĩ nhiều việc này”
Cô còn nói rất nhấn mạnh việc sắp đính hôn cố ý để hắn nghe thấy. Nhưng tưởng rằng hắn nghe sẽ chán ghét mà cút đi, ai ngờ miệng cười còn nở đậm hơn, lạnh lùng hơn, thách thức hơn.
Dù Vịnh Hy có nói gì thì…
Cả Kiều gia sau đó ai cũng vẫn đem một vẻ mặt trầm mặc. Người làm còn run sợ khi dọn dẹp gian nhà vừa được vị Đạo trưởng làm lễ mà tan tành be bét.
Mẹ Kiều thì chỉ biết vào phòng niệm phật cầu kinh. Bà vẫn làm thế suốt hơn hai mươi năm nay rồi, từ khi Vịnh Hy ra đời. Nhưng hôm nay mẹ Kiều muốn ở lì trong đó như thể trốn tránh thực tại.
Vịnh Hy sắp xếp xong đi lên phòng. Vừa mở cửa vào, cô liền cẩn thận đóng lại, chốt cẩn thận rồi lên tiếng, như thể nỗi giận giữ hỏi tội hắn
“-Phải làm gì anh mới buông tha cho tôi? Có phải anh muốn ba mẹ tôi chết vì đau lòng hay không?”
Trên chiếc sofa ở giữa phòng. Hoắc Di Thành hiện ra, nhàn nhã ngồi đó
“-cái này không phải do tôi làm, chẳng qua tên đạo sĩ đó chẳng có chút bản lĩnh nào mà thôi”
“-Anh..”
Vịnh Hy dơ tay lên muốn đấm tên ma quỷ đó. Nhưng bàn tay mới nắm thành quyền thì tên đó chưa đầy một giây đã xuất hiện ngay sau ngáy cô, phả một hơi đầy tà mị.
“-Thôi nghỉ ngơi đi, tối nay tôi bận, em không cần phục vụ, ngủ cho thoải mái đi”
Rồi hắn vòng tay ôm cô từ sau lưng, bàn tay lạnh lẽo ấy bóp chặt eo cô như thể cảnh cáo, chỉ nhẹ như thế thôi mà bụng Vịnh Hy nhói lên cơn đau. Hắn đưa lưỡi liếm vào vành tai, hơi thở lạnh lẽo nhưng âm thanh từ miệng hắn phát ra như muốn kéo hồn phách của Vịnh Hy đi theo
“-Muốn yên ổn thì Cứ ngoan ngoãn nghe lời và theo tôi là được”
Một nụ hôn phớt lờ rồi một làn khói đen theo gió cuốn đi. Hắn biến mất. Vịnh Hy lúc này mới dám thở mạnh ra một hơi.
Trời cũng đã sang buổi chiều, qua sự việc khi nãy Vịnh Hy rất muốn nghỉ ngơi thế nhưng nghĩ đến cái chết khó hiểu của bà đồng Ý Lan thúc giục tâm trí Vịnh Hy.
Cô nghi ngờ cho rằng hắn hại bà, thì chẳng phải bà ấy vì cô mà chết sao?
Quay trở lại thôn bên, vào nhà bà đồng Ý Lan. Xác bà đã được mang đi chôn cất.
Bà Ý Lan ở một mình, không có con cái nên được cán bộ và người trong thôn chôn cất. ngôi nhà từ chiều đến giờ chẳng ai dám vào nữa.
Vịnh Hy sang đó trời đã tối. Ngôi nhà lạnh lẽo đến run sợ. Cô mon men vào trong.
Nhà không bật đèn, bữa trước thấy họ nói nhà bà vẫn thắp hương trầm ở điện chính suốt ngày suốt đêm toả mùi thơm. Vịnh Hy lần đầu tiên đến đây là sáng hôm qua nhưng nghĩ đến cái chết của bà, cô rất muốn tới để tìm rõ nguyên nhân, chứng minh cho suy nghĩ hắn đã giết hại bà.
Có hay không hắn nghĩ cô muốn tới tìm bà để đối phó hắn nên hắn đã ra tay trước. nghĩ đến đây lòng cô đau xót, muốn thắp cho Ý Lan một nén hương cho linh hồn của bà siêu thoát. Nói gì thì nói bà cũng có công lớn trong việc cô có mặt trên thế giới này.
Thắp cây nến, châm nén hương lần mò thắp lên điện chính. Vịnh Hy lẩm bẩm xin lỗi bà Đồng.
Khi cô vừa mới chắp tay vái thì một luồng gió lạnh thổi vù vù vào nhà. Cánh cửa gỗ cô vẫn mở từ khi vào, như thể gặp bão lớn cứ đập ra đập vào tạo tiếng kêu “phạch.. phạch..” , tiếng bản lề cũ lâu ngày bản lề kêu két két tạo nên những âm thanh ghê sợ.
Cây nến mà Vịnh Hy vừa thắp cũng phụt tắt.
“-Bà Ý Lan, bà về đấy sao? Bà sống khôn thác thiêng, mong tha lỗi cho tôi, vì tôi mà người ta hại bà chết thê thảm, tôi sẽ tìm cách giết hắn, bà hãy yên tâm yên nghỉ đi…”
Nhưng tiếng gió vẫn không ngừng thổi cừ ù ù như thể bão tới, mà cơn gió của mùa chớm đông mang hơi lạnh đến buốt cả da. Vịnh Hy sợ hãi lần mò tìm diêm để thắp nến. Nhưng cô tìm mãi không thấy đâu. Tay cứ lần mò lần mò va cả vào một hộp nhỏ trên bàn rơi xuống đất kèm một tiếng kêu “bong .. bong..”.
Trời tối, bị hụt tay nên cô ngã phịch ở dưới sàn. Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên “ ha ha ha ha”
Tiếng cười đó như có như không, vang dội lạnh lẽo từ một nơi rất xa nhưng lại rất gần khiến Vịnh Hy nổi da gà.
“-Bà Ý Lan.. tôi đến để muốnxin lỗi .. không có ý muốn hại bà.. nếu mạo phạm mong bà tha tội…”
Vù vù.. vù vù.. gió vẫn không ngừng thổi, toàn căn nhà trở nên lạnh lẽo, tiếng mấy cánh cửa chính va đập càng lúc càng mạnh. Giọng nói của Vịnh Hy cũng lẫn trong làn gió nghe âm u nhưng mà đáp lại lời cô
“-Mày là con quỷ… con quỷ… còn dám đến đây….”
“-Tôi.. không phải.. á”
Chưa kịp thanh minh thì một làn khí đen táp vào mặt Vịnh hy giống như một bàn tay năm ngón dùng tất cả lực bình sinh tát cô vậy. Đau điếng đến tận tai.
“-Con quỷ.. con quỷ…con quỷ..”
Mỗi một từ, lại một cái tát. Môi, miệng bật cả máu tươi. Vịnh Hy cứ cố gắng giật lùi giật lùi, lê lết dưới sàn tối thui. Một tiếng chớp xoẹt qua như muốn xé nát bầu trời, Cô nhìn rõ khuôn mặt biến dạng của bà Ý Lan, trắng bệt xưng phù, rất giữ tợn, hai chòng mắt lộn ra bên ngoài, nhìn Vịnh Hy như muốn ăn thịt.
Nhưng mà trông rất lờ mờ, không phải là một hình người nguyên vẹn mà chỉ là thứ lờ mờ trong làn gió.
“-Vì mày mà tao hồn phách không nguyên vẹn, còn dám đến đây… Con quỷ..”
Giật lùi cuối cùng lưng Vịnh Hy cũng chạm vào vách tường lạnh lẽo phía sau.
Theo lời mắng chửi của Ý Lan, Vịnh Hy hiểu hoá ra hồn phách bà mất đi không được nguyên vẹn. Cô đau đớn thều thào
“-Bà Ý Lan, tôi xin bà, tôi không phải quỷ, tôi là Vịnh Hy.. tôi đến để xin lỗi bà…”
Tại sao vong hồn bà Ý Lan lại gọi Vịnh Hy là con quỷ. Đọc tiếp ngay để biết => Nợ Duyên Âm – Gặp quỷ 200 năm (Chap 7)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Poliva.vn – Địa chỉ cung cấp các loại đồ dùng nhà hàng, thiết bị khách sạn, thiết bị ngoại cảnh khách sạn uy tín hàng đầu trên toàn quốc. Mọi sản phẩm do Poliva cung cấp như: báo giá ghế xích đu trứng, giường bể bơi, ô dù ngoài trời thanh lý, báo giá đồ amenities,…đều được bảo hành 12 tháng và hỗ trợ giao hàng nhanh trên toàn quốc. Quý khách có nhu cầu mua hàng vui lòng liên hệ 096.849.8888 để được tư vấn và nhận báo giá sớm nhất về sản phẩm mà bạn ưng ý.