Khi Di Thành đã nhìn ra con quỷ trong cơ thể Vịnh Hy, hắn giận dữ nhưng không dám ra tay với cơ thể mà nó đang trú ngụ. Con ma nữ cười ha ha. Lúc đầu tiên con ma nữ nhập vào cơ thể Vịnh Hy cô còn lơ mơ biết được mọi thứ xung quanh, chỉ là không thể điều khiển cơ thể theo ý muốn của mình. Hiện tại Vịnh Hy đã mất đi ý thức bản thân, con ma nữ đã chiếm ngự cơ thể cô.
Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm
Chap 28: Siêu độ thần thánh
Nhìn thấy rõ ràng Vịnh Hy ngồi đó, cũng nhìn thấy rõ chính con quỷ ở cái giường bệnh hôm trước đang lợi dụng cơ thể cô vậy mà hắn lại không thể ra tay với cô khiến nắm đấm trong tay như muốn vỡ vụn.
Mặt trở nên giận dữ, hắn lao tới, lực âm vo lại thành quả bóng nhưng nhất thời không thể cho nó một trưởng.
Nhìn ra sự khó xử của con quỷ đối diện, ma nữ cười ha ha khoái trí Nó lên tiếng
“-Ta và ngươi không thù không oán, ta mượn cơ thể cô ta 3 ngày sẽ trả lại, ta chỉ cần sức mạnh để trả thù mấy tên xã hội đen mắc dịch đã hại ta chết thê thảm mà thôi, sau 3 ngày ta sẽ trả lại cô ta nguyên vẹn”
Lúc đầu tiên khi con ma nữ mới nhập vào cơ thể Vịnh Hy cô còn lơ mơ biết được nghe được xung quanh, chỉ là không thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn mà cứ như có một lực siêu nhiên nào đó chỉ cô phải làm như vậy, nghe như thế và nói theo. Còn hiện tại Vịnh Hy đã mất đi ý thức của bản thân, con ma nữ đã hoàn toàn chiếm ngự cơ thể cô.
Ma nữ cũng tự không biết lượng sức đi, dám ra điều kiện lại dám đòi hỏi với Di Thành, nó là không biết hắn đến từ đâu, tu luyện bao nhiêu năm rồi hay sao vậy?
Di Thành im lặng nó lại càng cười lớn.
Hắn đang tìm cách để không tổn hại đến cơ thể Vịnh hy mà thôi. Hai bàn tay cuộn lại một luồng âm khí tinh sạch. Nhân lúc con ma nữ cười ha ha, khiến cái miệng nhỏ nhắn đôi môi hồng đáng yêu của Vịnh Hy mở hết cỡ, lại còn tái nhợt.
Mặc dù không xấu xí nhưng nhìn cô thế này thật sự không quen nên hắn càng căm ghét con ma nữ trong cơ thể hơn.
Hắn dơ lên hai tay lên, dùng lực âm để hấp dẫn ma nữ tự thoát ra. Con ma trong người Vịnh Hy thấy thứ ánh sáng lấp lánh từ luồng âm khí bỗng mắt sáng lên mở trừng trừng nhìn về phía tay Di Thành, nhưng chỉ được một tẹo nó căn bản không ra chỉ thở dài một hơi như thể luyến tiếc, nhưng con ma búp bê bé xíu ở cạnh thì lại khác nó nhìn thấy một luồng âm khí tràn ngập lại đẹp nữa. Nó thật sự bị hấp dẫn, nó cố gắng dương cao cái mũi lên để hít được ít nào đó.
Đọc các chap trước:
Ma nữ vẫn ở trong cơ thể Vịnh Hy không chịu ra. Di Thành bực bội khuôn mặt quỷ lao tới túm lấy cổ áo cô, Ma nữ bị bất ngờ nhưng giọng nó đầy ma mị
“-Nhà ngươi dám? Ngươi dám giết cô ta sao?
Nó chưa hết bàng hoàng thì Di Thành đã nhấc bổng Vịnh Hy lên, hắn tung cước, ném cô một phát đập luôn vào thành vách ngăn của tầng thượng
“Á”
Tiếng con ma nữ kêu lên đầy ngạc nhiên. Cả tấm lưng của Vịnh Hy đập vào thành tường. Hắn nhớ lần trước từng ném cô như vậy. hôm sau cô vẫn đòi tới công ty để gặp cái tên Mộc Kỳ khốn kiếp ấy, hôm nay hắn lại ném cô với lực y chang thế.
Chưa để con ma nữ được ngưng, Di Thành lại lao tới túm lấy Vịnh Hy lần này hắn nhấc bổng cô như một con chuột,
“-Nếu ngươi giết cô ta, ngươi … ngươi định giết cô ta thật sao?
Con ma nữ lại khiêu khích, nếu thật sự Di Thành giết cô gái này thì ma nữ cũng chết chắc, hoặc là chết dưới tay Quỷ già và nói chung cô ta cũng không thể tìm được một thân thể nào tốt như cô gái này, là người mà lại có âm khí thật tinh khiết để ma quỷ hấp thụ.
Di Thành không đếm xỉa lời nói của ma nữ, Hắn hai tay bóp chặt cổ Vịnh Hy khiến cô thở gấp. Thấy mặt cô tím tái, hắn cũng sợ bóp nát cổ khiến cô nghẹt thở thật, khuôn mặt dữ tợn của Di Thành dùng lực ném một phát cơ thể Vịnh Hy bay lên không trung
“Bịch”
“-Này con quỷ già thối nát kia, định giết cô ấy thật sao? Ngươi không màng đến cô ấy thì ta đây luôn sẵn sàng nhé”
Tiếng nói của chàng trai Châu Kiệt trong bộ dạng trên người vẫn đang mặc bộ pigiama và đi dép lê. Anh ta vừa lúc tới ôm lấy Vịnh Hy.
“À há, khá lắm…” Châu Kiệt cười cười.
Con Ma nữ nhận ra lá bùa trên tay Châu Kiệt, cả hồn phách nó co rúm lại sợ hãi, ánh mắt cũng như van nài. Nó lúc này không thoát ra không được nữa rồi. Anh ta dùng bùa và niệm chú, một làn khói đen từ từ thoát khỏi cơ thể Vịnh Hy. Di Thành thấy thế lao tới định cho nó một trưởng cho hồn vía nó tiêu tán luôn, nhưng bỗng Châu Kiệt cười cười ngăn lại
“-Quỷ già, hồn ma là do ta phá được, ngươi đừng động vào, để nó vào đây ta thích sưu tập quỷ”
Nói rồi anh ta vung tay miệng vẫn niệm đọc đọc cái gì đó, làn khí chui vào cái dương , anh ta gật đầu tâm đắc. Di Thành không chậm trễ lao tới coi Vịnh Hy ra sao, hắn vừa tới thì Châu Kiệt ôm chặt lấy Vịnh Hy xoay người
“-Lần này là ai không bảo vệ nổi cô ấy đấy hả?”
Lần trước ở căn tập thể bỏ hoang, bị quỷ già túm cổ đấm chửi thẳng mặt mà không dám phản bác, nhưng lần này rõ ràng đêm nào hắn cũng kè kè bên Vịnh Hy mà cuối cùng để cô ấy xảy ra chuyện khiến anh ta nhận điện thoại xong không kịp mặc áo khoác lao tới bệnh viện như thần gió.
“-Vậy hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, ta đi”
Di Thành nói một câu rồi xoay người định rời đi.
“-Di Thành”
Tiếng gọi đầy uỷ khuất của Vịnh Hy vang lên sau lưng hắn. Khiến bước chân cũng khựng lại.
Thực ra Vịnh Hy đã tỉnh lại ngay khi ma nữ thoát ra khỏi cơ thể cô, nhưng cô mệt mỏi chẳng buồn mở mắt, mà cả tấm lưng truyền tới cơn đau, cổ cũng bỏng rát. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Di Thành, nhưng cô chờ mong hắn nói một lời, không ngờ Châu Kiệt mới giành mà hắn đã xoay người bỏ đi. Cô là cái gì chứ, sao hắn lại rời đi để dễ dàng bỏ lại cô cho người khác như thế. Bực bội định mặc kệ hắn, nhưng hắn bước đi rồi, cô lại khó chịu. Cả cơ thể cô đau đớn, thực sự lúc này cô thèm cảm giác được dựa dẫm vào hắn
Vịnh Hy tuột người khỏi tay Châu Kiệt, bước những bước liệu xiệu
“-Để anh đỡ em Tiểu Hy..”
“-Không cần..kệ em”
Cô thật sự không cần Châu Kiệt, từng bước với tấm thân đau đớn tới phía hắn. Nhưng khi chỉ còn một bước chân thì cả cơ thể cô muốn đổ gục. Hắn nhanh như chớp xoay người lại đỡ lấy cô, ôm cô tựa vào vòm ngực
Chỉ cần cái ôm của hắn, cô rơi nước mắt, những giọt nước mắt đầy uỷ khuất rơi xuống áo hắn
“-Vì sao chạy lung tung?”
Hắn tì cằm vào đỉnh đầu cô, nghiến răng hỏi.
“-Em đi tìm anh hu hu”
Cô trả lời trong nước mắt uỷ khuất. Nơi nước mắt cô rơi xuống khiến cơ thể hắn bỏng rát. Lòng hắn khó chịu buồn bực. Hắn im lặng
“-Trước đây Anh nói anh không rời xa em, nhưng anh lại dễ dàng bỏ lại em cho người khác?”
Cả người hắn bỗng cứng đơ vì câu nói của cô.
“-Từ giờ đừng tìm tôi nữa, em hãy an yên sống đi”
“-Đó là định nghĩa của một người nhận là chồng à?”
Câu nói này trạm tới trái tim hắn
“-Quỷ không có trái tim đâu”
“-Vậy sao anh còn tới cứu em? Em tưởng mình chết dưới tay ma nữ, sao anh không để em chết đi, còn lo cho em làm gì?”
Cô cứ nói, hắn muốn phản bác, cô lại càng không buông. Hắn thật sự không biết nên thế nào nữa. Lạnh lùng có, bỏ cô lại đã có, nhưng cuối cùng hắn vẫn là không thể không gặp cô, thấy cô nguy hiểm không thể không cứu. Mọi sự cố gắng của hắn cuối cùng bị cô đánh gục
“-Được rồi, hai người quăng thức ăn cho chó đủ chưa? Xuống được chưa? Trên này lạnh thấy bà cố” Giọng điệu run run vì lạnh.
Châu Kiệt nãy giờ chứng kiến, anh thật sự muốn tới đấm cho cái tên Quỷ già, cô ấy khóc lóc mà hắn còn lạnh lùng. Nhưng mà anh biết như thế là cô đã chọn hắn, anh không bao giờ có cơ hội nếu hắn ở trước mặt cô.
Cô quyệt nước mắt rồi ôm chặt hắn. Hắn nhếch cái môi cười mà chẳng ai nhìn thấy hắn cười hay không, hai tay đỡ lấy cô, bế như bế một con búp bê, hắn biết cô đau vì khi nãy chính là do hắn. Vịnh Hy rúc vào ngực hắn như một con mèo, mùi hương hoa cỏ thoang thoảng khiến khứu giác cô rất thích, não bộ cũng thoải mái vì hơi lạnh lạnh hắn toả ra chính là thứ thuốc giảm đau nhanh nhất cho cô.
“-Chị ơi..”
Khi cả ba định cất bước xuống khỏi cái tầng thượng thì một giọng nói run run như cố gắng hết sức lấy hơi vậy.
Vịnh Hy lúc này mới nhớ ra đứa bé trong con búp bê. Cô quay lại đưa mắt nhìn nó, nỗi tức giận trào lên. Nó vẫn thế đang nằm co ro ở góc mái vòm không ai để ý tới.
Cô đang định kêu Di Thành đi tiếp, mặc kệ nó. Vì tin nó mà cô bị ma nữ điều khiển, lại còn chẳng hiểu vì sao cả người đau, lưng muốn gãy ra từng mảnh vụn, cổ thì bỏng rát.
“-Em còn muốn gì? Chính em đã đưa chị lên đây”
“-Chị ơi…Chúc chị thật hạnh phúc, em xin lỗi…”
Nó nãy giờ chứng kiến cảnh cô nũng nịu với Di Thành, nó trở nên ngưỡng mộ Vịnh Hy, nó biết chẳng còn mấy tiếng nữa là phải lìa xa đây mãi mãi, nên nó muốn nói lời xin lỗi. Nó …chính nó đã bị lừa hại cô. Nhưng nó sợ hai người đàn ông bên cạnh cô.
Tiếng nói của nó khiến Vịnh Hy mủi lòng. Cô níu tay chặt vào áo Di Thành, ngăn cản cảm xúc của mình. Di Thành giọng trầm trầm
“-Có muốn quay lại?”
“-Tiểu Hy, để anh xử lý nó”
Châu Kiệt nghe thấy hiểu ra, vì sao cô lại đi lên đây. Anh ta bực bội, quay lại dơ tay định tung một chưởng vào đầu con búp bê xấu xí. Chỉ cần mội cú phẩy tay của Châu Kiệt là nó tiêu đời.
Bỗng dưng Vịnh Hy dơ tay ra ngăn lại
“-Đừng, Châu Kiệt dừng tay”
Cánh tay đang cầm lá bùa đưa lên không trung cũng bị khựng lại.
Vịnh Hy đưa mắt ngước lên nhìn Di Thành. Hắn chẳng cần nghe cô nói, chậm dãi bế cô quay lại trước mặt con búp bê
“-Chị cứ kệ em, em đáng bị như vậy, bà ấy không phải mẹ em.. em…khi nào gặp mẹ ruột em, chị nói bà ấy em không trách mẹ đâu”
Thấy Vịnh Hy quay lại, mắt búp bê mở ra nhìn cô đầy hối lỗi, bên trong cơ thể đỏ hỏn giờ đã bắt đầu trắng bệt, dây dốn cũng như teo lại. Nó nói những lời như thể trăn chối. Vịnh Hy bị bộ dạng này so với lúc mới gặp nó làm cho mủi lòng
“-Không trách em nữa, em cũng là bị lợi dụng.. .”
Nói rồi cô đưa tay ra nâng đầu con búp bê lên. Nó mệt mỏi muốn nhắm mắt lại
“-Chị ơi.. chị thật hạnh phúc, sau này nếu chị có con chị đừng bỏ bạn ấy nhé”
“-Di Thành, có thể giúp em ấy không?”
Vịnh Hy nảy tâm. Hắn không nói gì, nhìn sang Châu Kiệt nhếch miệng lạnh lùng
“-Chỉ đạo sĩ mới làm được”
Vịnh Hy như người ngu tìm ra phát minh mới
“-Châu Kiệt, em ấy thế này là bị thế nào? Cứu em ấy đi”
“-Anh.. anh…”
“-Đi mà…”
Châu Kiệt mắm môi, anh căn bản lười, đang đêm rồi muốn nghỉ ngơi một chút, đứa nhóc này khi chết không về với âm phủ luôn đi còn ở lại dương gian tìm mẹ làm chi, sau 49 ngày thì hồn tiêu tán không được âm phủ nhận nữa đây.
“-Hãy cho em ấy sớm đầu thai đi” Vịnh Hy lại
giục Châu Kiệt.
“-Chị ơi, em chỉ cần chị đưa em tới.. gặp các bạn em là được rồi.. em muốn nhìn các bạn ấy lần cuối” Nó sợ Vịnh Hy khó xử nên…
“-Em lại còn có bạn nữa sao?
Vịnh Hy cảnh giác hỏi lại. Nhưng chợt nhớ ra, căn bản giờ nó chẳng thể lừa cô lần nữa, nó đâu có sức, hơn nữa hai soái ca đang ở đây, nó có 4 nghìn cái đầu cũng không hại được cô.
“-Vâng.. nhiều lắm.. giống như em này…”
“-Được rồi”
Vịnh Hy sợ không kịp nên nhanh chóng nhận lời, cô đưa mắt nhìn Di Thành, hắn vẫn thế lặng im nhưng cô biết hắn không nói gì là không phản đối.
Châu Kiệt lắc đầu. Còn Di Thành bế Vịnh Hy, cô thì cầm cái đầu con búp bê trên tay. Dường như được Vịnh Hy bồng nó khoẻ hơn một chút. Nhưng thực ra không phải do Vịnh Hy mà là Di Thành vừa truyền cho nó một chút âm khí , cô không nhìn thấy được.
Tất cả đi bộ xuống tầng 12 rồi đi thang máy xuống tận tầng hầm, con búp bê chỉ Vịnh Hy tới một góc tối thui có cả mùi hôi thối nữa. Khác hẳn với phòng bệnh sạch sẽ của cô, nơi đây là một nơi ẩm không người qua lại.
Châu Kiệt nhăn nhó đưa tay bịt mũi.
“-Nơi này…”
Vịnh Hy nhìn quanh, bất giác cô lấy tay che miệng mình lại. có đến hơn hai mươi hoặc có khi nhiều hơn những hồn ma non nớt nằm co ro lạnh lẽo, có những đứa cũng đang thoi thóp, có những đứa chưa đủ hình hài thân thể, có đứa mắt chưa mở, có đứa cả cơ thể giống như một giọt máu đỏ hỏn.
“-Các bạn ấy, đều là những cơ thể đã lớn như em, trốn từ trong cái ống trước khi họ mang đi xử lý rồi ngụ ở đây chờ mẹ tới đón, ai cũng mong tìm lại được mẹ, để được mua bim bim, sữa, quần áo”
Nghe giọng nói của con búp bê, Vịnh Hy nhắm mắt chua xót, cô muốn rơi nước mắt.
“-Chị để em xuống đây được rồi..”
Con Búp bê không muốn làm phiền tới Vịnh Hy nữa, nó muốn tuột khỏi tay cô để tới với các bạn
“-Châu Kiệt.. anh có thể làm được đúng không?”
Vịnh Hy hai mắt ngấn nước nhìn sang anh ta.
“-Siêu độ” Di Thành cất tiếng lạnh lùng.
Ngày trước hắn chẳng nghĩ mình có nhiều lòng từ bi đến thế, nhưng gặp phải cô bé ngu ngốc này, làm sự cứng rắn trong lòng hắn tan biến lúc nào không hay.
“-Chuyện này.. chuyện này.. thì siêu độ …”
Châu Kiệt miễn cưỡng thở dài tiến tới, quan sát từng hồn ma nhỏ bé yếu ớt. Vịnh Hy nở nụ cười.
“-Vậy được rồi, các bé, anh ấy là đạo sĩ, anh ấy sẽ siêu độ để các em sớm được đầu thai..” Con búp bê và các hồn ma nhìn Vịnh Hy đầy cảm kích
“-Vậy cứ từ từ mà làm, chúng tôi đi trước”
Di Thành nhếch môi rồi xoay người rời đi trên tay vẫn bế Vịnh Hy
“-Ê.. ê này.. định bỏ lại tôi một mình sao?”
“-Đạo sĩ.. đạo sĩ…”
Tiếng những hồn ma u u non nớt phía sau gọi anh.
Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.
Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Thuốc chữa đau lưng ở trên giường (Chap 29)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Quý khách có nhu cầu mua đồ dùng khách sạn, nhà hàng cao cấp giá rẻ như: xích đu giọt nước giá rẻ, cung cấp giường hồ bơi, ô che nắng lệch tâm, đồ dùng 1 lần trong khách sạn,…vui lòng liên hệ ngay với Poliva theo Hotline 096.849.8888. Khi mua bất kì sản phẩm nào tại công ty chúng tôi đều được bảo hành lên đến 12 tháng và hỗ trợ giao hàng nhanh trên toàn quốc, vì vậy bàn hoàn toàn có thể yên tâm khi chọn mua thiết bị khách sạn tại Poliva.