Thành và Mẫn Nhi tiếp tục đuổi theo Thy Thy và Hoàng Đức Long. Hai người họ vẫn luôn là vật cản muốn chia rẽ đôi trẻ đang đắm đuối trong men say. Đức Long và Thy Thy sẽ xử trí ra sao?
Chap 40: Chờ ngày ta bên nhau
Thêm một góc bên trái, em chợt nhận ra khuôn mặt của Vũ Đức Thành hiện rõ dần.
– Chủ tịch…là Vũ Đức Thành!!!
Hoàng Đức Long hiểu chuyện, lên tiếng:
– Thy Thy tập trung nghe tôi nói, em hãy nhìn phía trước, có một cánh cửa màu đen, em hãy thẳng ra đó đừng quay lại.
Hoàng Đức Long lấy vài tờ 500 nghìn đẩy
nhanh về phía phục vụ rượu.
– Còn anh thì sao…chủ tịch?
– Chẳng phải em muốn đi cùng tôi à?
– Tất nhiên rồi ạ!
– Đừng quên cầm theo chai bia vừa khui này, cầm lấy, chạy nhanh!!!
Em cầm lấy chai bia, cầm lấy đôi giày chạy về phía cánh cửa Hoàng Đức Long chỉ dẫn, cũng là lúc Vũ Đức Thành và Mẫn Nhi đã thấy bóng dáng của em và anh.
Hoàng Đức Long một tay cầm chai bia, tay còn lại xiết chạy tay nhau chạy ra đường. Giây phút nắm tay, xiết lại cùng nhau tưởng tượng như cảm giác cùng nắm tay nhau chạy vào lễ đường cưới, ai nói em không muốn là cô dâu của anh, ai nói em không muốn làm vợ chủ tịch? Vì quá muốn được sánh bên chủ tịch em đã hy sinh rời xa anh hơn 2 năm trời đó sao.
Đọc các chap trước:
Phía sau Thành và Mẫn Nhi đuổi theo em và Hoàng Đức Long. Anh nắm tay em chạy thật nhanh vào các con đường vào đêm ai ai cũng nhìn. Cảm giác bây giờ vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, chúng ta cứ như những đứa trẻ cùng nhau trốn chạy vì không phải là sợ, mà vì chúng ta là của nhau, không muốn bị ai làm phiền.
– Hoàng Đức Long, anh và em tại sao phải chạy trốn khỏi họ.
– Thy Thy…em không thấy họ đang cố tình tách chúng ta sao, hơn nữa đêm nay tôi cũng muôn được bên em mà không ai làm phiền.
Giọng nói run run, vừa chạy vừa thở…
– Hoàng Đức Long ơi, nếu ngày mai em trở về Đài Loan, anh nhất định phải sang cùng em.
– Ngốc, tại sao tôi phải sang Đài Loan.
– Vậy anh có muốn sang Paris không, Hoàng Đức Long anh có thích Paris không?
Hoàng Đức Long dừng lại, em và anh nhìn nhau thở vội vã ai cũng sắp đứt hơi.
– Tạm thời, tôi vẫn chưa thể thích Paris như em nghĩ, nhưng tôi thích em, được chưa?
Em không chờ gì nữa, dường như hai người kia đã bị mất dấu rồi. Em mỉm cười đi tới choàng vai Hoàng Đức Long.
– Cụng nào, uống nào!
Chưa kịp nói gì em nốc một hơi thật dài.
– Hết nửa chai rồi. Đi nào.
Em và Hoàng Đức Long nắm tay nhau đi trên đoạn đường vắng, sương đêm bắt đầu buông xuống thấm vào người lành lạnh. Ánh đèn đường ban đêm lúc ẩn lúc hiện, chỉ có hai con người đêm khuya nắm tay nhau đi ven lối…em hét to:
– Chủ tịch, anh có biết khi em mới qua Paris em đã từng nói gì dưới tháp Eiffel không?
-…(Hoàng Đức Long im lặng nhìn em)
– Em đã không biết mắc cỡ, trước mặt Mẫn Nhi em còn hét to lên rằng:” Hoàng Đức Long…chính là người tớ yêu nhất trên cuộc đời này”.
– Đúng là ngốc! (Hoàng Đức Long lên tiếng)
– Bây giờ em hết ngốc rồi!
– Tôi đã xem qua đoạn video ấy khi Mẫn Nhi vừa bấm tắt máy 10 giây, sau khi xem đoạn video của em lúc đó, tôi đã phải tắt máy tính, tắt điện thoại. Tôi ngâm mình trong bồn tắm rất lâu…lúc đó tôi cũng chỉ muốn nói rằng: ” Thy Thy cũng chính là người tôi yêu nhất trên cuộc đời này”
Câu nói của Hoàng Đức Long bỗng khiến em cảm động đến không ngừng…em bước tới trước mặt anh, lấy hết cam đảm:
– Tại sao không thử một lần đi Paris…vì em?
Hoàng Đức Long thả chai bia xuống đường, chai vỡ đi vang lên to trong đêm vắng, em cũng buông bỏ tất cả ôm chầm lấy anh rồi chủ động hôn Hoàng Đức Long say đắm…
– Có phải thời gian đó, chúng ta nhớ nhau đến phát điên không?
Hoàng Đức Long đáp lại nụ hôn sâu lắng không dừng, bàn tay anh chạm vào mông em, đẩy mạnh chạm vào người anh, dần dần luồn lách vuốt ve từ sống lưng lên gáy. Từng ngón tay anh luồn vào mái tóc hôm ấy…
– Phải, em nói rất đúng Thy Thy!
Thế là, nụ hôn sau 2 năm xa cách đã bộc phát, không một sự báo trước, thậm chí trong suy nghĩ cũng chẳng thể biết được nụ hôn sẽ đến lúc nào. Ngày xưa em cứ nghĩ, tình yêu cuốn hút người khác ở điểm xuất phát cực nhanh, giận hơn tốc độ chóng mặt, rồi chỉ cần một trong hai người nắm bàn tay người kia thì mọi khó khăn chẳng còn quan trọng.
Em cũng cứ nghĩ, thứ tình yêu điên cuồng sẽ cuốn người ta theo mà không thể dừng.
Nhưng ngày hôm nay, em mới thấm được tình yêu khắc sâu vào tim mình không nhất thiết phải quá điên cuồng. Một tình yêu không quá điên cuồng, không quá kịch liệt. Tình yêu của em và Hoàng Đức Long nó thật sự nhẹ nhàng, thật sự day dứt, thật sự chi có những người biết chấp nhận, hi sinh mới thấm được. Yêu mà chẳng được gần, nhớ mà không thể đến, gặp mà không thể yêu, ôm nhau mà không thể chạm vào nhau.
Em nào cần một tình yêu lên trời xuống biển đâu? Vậy mà khi cảm nhận được vị tình yêu của anh, cứ như dòng suối chảy nhẹ nhàng êm đềm như vậy. Anh là chồng em đó Hoàng Đức Long…mà sao chẳng thể đốt cháy giao đoạn để hòa vào nhau lần nữa, vì sao vậy Hoàng Đức Long?
Hoàng Đức Long bỗng nhiên xiết chặt em vào trong lòng anh cứ như sợ em sẽ bị ai cướp mất vậy…
– Thy Thy, em muốn tiếp theo chúng ta phải làm gì?
– Chủ tịch, có chuyện gì vậy ạ?
Anh mắt Hoàng Đức Long liên tục nhìn về phía sau lưng em.
– Có chuyện gì sao ạ, bộ đằng sau em có ma à?
– Ngốc, nếu có ai đó ngăn cản chúng ta bên nhau, thì em sẽ làm gì?
– Đêm nay sao chủ tịch, em sẽ giết người đó!
Em định quay về phía sau lưng mình để xem Hoàng Đức Long đang nhìn điều gì đó thì anh giữ chặt em lại.
– Không có gì cả, đi thôi!!!
Hoàng Đức Long đẩy người em về phía sau rồi đi ngay canh sau lưng không cách em nửa bước, nhất định không cho em quay lại đằng sau.
– Chủ tịch, có phải ma đang ở đằng sau không ạ?
– Đúng, tôi đã thấy ma, em không nên quay lại, không thì em sẽ ngất xỉu Thy Thy à.
– Em sợ lắm chủ tịch, nó có đang đi theo chúng ta không đấy.
Hoàng Đức Long bước đi, bỗng ngoảnh mặt về phía sau, nhưng tay nhanh chóng giữ người em như thế.
– Nó vẫn theo sau đấy, chỉ cần em cứ đi bình tĩnh, một chút nó sẽ biến mất.
– Chủ tịch anh nói điều, không chạy cho chết à, em chạy nhé!
Vừa dứt lời xong em định chạy thật nhanh thì giọng nói vang lên.
– Thy Thy…em đứng lại đó cho anh.
Lạ thật, ở đây chỉ có mình Hoàng Đức Long, mà giọng nói lẫn cách xưng hô đều khác lạ thường.
– Thy Thy, tớ không ngờ cậu là một người chỉ biết cắm đầu vào tình yêu mà chẳng thiết tha gì công việc, cậu là một người tồi tệ nhất mà tớ từng thấy. Tớ cảm thấy xấu hổ khi từng ở với cậu khi học ở Paris, cậu biết không?
Giọng nói của Mẫn Nhi bỗng hét lên trong đêm làm em vội vàng quay lại. Sau lưng em đúng là có ma thật nhưng là ma sống, người ta thường gọi là cô hồn sống. Cứ ngỡ rằng là thoát khỏi họ nhưng không ngờ họ bám đuối nhay đến vậy. Đừng ai nói vì sao chúng em phải chạy trốn, không phải là sợ họ, nhưng nghĩ mặc kệ họ, họ chẳng là ai để em phải giải thích.
– Vũ Đức Thành
– Mẫn Nhi hai người đúng là anh em họ với em, giống nhau như đúc từ khuôn mặt đến tính cách, thật đáng sợ! (Em nhìn họ nói)
Hoàng Đức Long bước về phía trước vài bước đứng trước mặt Vũ Đức Thành. Thân hình to cao của anh đã làm lu mờ Thành trong chớp mắt, quả thật Hoàng Đức Long đẹp trai hơn Thành gấp nhiều lần.
– Tôi đến đây để dạy dỗ nhân viên mình, cách tiếp cận đối tác không phải là lên giường cùng họ, mà là cái đầu để đánh bại họ (Thành nói)
– Cậu đang ám chỉ Thy Thy, đúng không?
– Chủ tịch, dù sao thì bên tôi cũng đã hủy hợp đồng mua bán với bên anh, nên tôi chẳng cần phải nể nang hay hạ thấp mình vì anh, tránh ra.
Thành đi tới hất vai Hoàng Đức Long, ngay lập tức Hoàng Đức Long đứng yên một chỗ nhưng một tay nắm ghì chặt vai của Thành.
– Đụng tới Thy Thy, là ngày mai anh phải trở về Đài Loan ngay tức khắc. Anh lấy cái quyền gì ra lệnh, và lôi kéo cô ấy.
Thành hất tay Hoàng Đức Long ra, nghĩ tới mối quan hệ lớn của anh lập tức làm Thành phải chùn bước.
– Anh biết tôi là ai rồi, không vì Thy Thy thì đến nhìn thấy tôi còn không có cơ hội, anh lấy đâu ra tư cách ngang hàng với tôi?
Hoàng Đức Long dứt lời đấy Thành ra xa, làm Thành lùi về sau 3-4 bước cố ghì người lại mới đứng vững. Em bước tới gần Mẫn Nhi.
– Mẫn Nhi, tại sao cậu lại thay đổi ghê gớm đến vậy, cậu thừa biết, thừa biết tớ yêu thương ai, sao cậu lại điên rồ như thế?
Em hạ giọng xuống, lúc này cảm thấy một Mẫn Nhi không khác gì mụ phù thủy độc ác.
– Đồ con cáo, cậu mới là đứa ghê gớm, cậu luôn miệng nói khi về Việt Nam sẽ gặp lại mẹ, sẽ chăm sóc cho mẹ, sẽ tìm một công việc tốt nhất. Hoàng Đức Long cậu từng nói rất hận anh ta, cậu sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội, cậu đã từng nói như thế nào?
– Đúng, tớ đã từng nói thế, nhưng những việc đó ảnh hưởng đến cậu sao, cuộc sống của tới tự tớ gánh vác, tớ đã nhờ vả cậu sao?
– Cậu là một đứa bất hiếu, khi cứ khư khư lúc nào cũng Hoàng Đức Long, cậu đã nghĩ về mẹ cậu chưa? Cậu đã thăm bà ấy chưa?
– Mẫn Nhi, tớ…
– Cậu ngụy biện, cậu đang chứng tỏ cậu rất yêu chủ tịch, nhưng cậu lại quên mất người mà đáng để cậu nhớ đến mới là mẹ mình. Cậu sợ tớ cướp mất chủ tịch, khư khư để chuyện tình cảm xen lẫn vào công việc, cậu nghĩ mình. hay ho, thông minh…Thy Thy cậu quá đề cao cậu rồi đó, tớ cũng là một trong những học viên xuất sắc chứ không phải một mình cậu.
Em bước tới trước mặt Mẫn Nhi, giơ tay lên định tát Mẫn Nhi, thì cậu ta lại gào lên, giọng nói vang xa đến đau cả tai.
– Cậu không phải là một người tài giỏi, khi đem thân xác ra ngủ với chủ tịch để lấy được hợp đồng mua bán, cậu là một người không có tự trọng đó Thy Thy!!!
Chính câu nói này, em đã tát Mẫn Nhi trước mặt Hoàng Đức Long và Vũ Đức Thành vì không thể để Mẫn Nhi nói điều gì nữa…
– Từ giờ, nếu thấy mặt cậu ở đâu, tôi là Thy Thy…sẽ tát vào mặt cậu ở đó, cậu nghe rõ không?
Mẫn Nhi sock vì không thể nghĩ được sẽ có ngày hôm nay. Cậu ta nhào tới định tát lại em thì Thành kéo tay cậu ấy lại, chưa bao giờ em thấy ai vô lý như vậy.
Hoàng Đức Long kéo tay em lại:
– Thy Thy tôi biết em tức giận, nhưng em là Vợ Chủ Tịch không nên để ý đến cô ta, tôi thấy không đáng.
– Nhưng mà, cậu ta xúc phạm em.
– Tôi biết, tôi biết em buồn, nhưng đánh cô ta bẩn tay em thôi!
Thành biết lúc này không thể xoay chuyển tình thế liền an ủi Mẫn Nhi rồi cố kéo cậu ta rời đi. Anh Hoà lái xe chạy tới, biết mọi việc không hay nên Hoà chỉ nhìn em rồi nói:
– Chủ tịch, tôi sẽ đuổi việc, à không sẽ huỷ kết quả thực tập của Mẫn Nhi tại tập đoàn.
– Tôi đã nói với anh như thế nào, tôi tầm tuổi này chỉ muốn theo đuổi những cái tôi thích.
Không một ai có thể lay chuyển được tôi. Ba cái tình yêu vớ vấn chiếm lấy các kiểu nghe như ảo tưởng, tâm thần vậy. Cậu hiếu ý tôi chứ? (Hoàng Đức Long tức lắm)
– Dạ, em hiểu rồi thưa chủ tịch, từ ngày mai Mẫn Nhi sẽ không xuất hiện trước mặt Chủ Tịch nữa.
– Được rồi, còn nếu xuất hiện, thì cậu đưa đơn. nghỉ việc lần 2 được rồi!
Cả 3 người Hoàng Đức Long, anh Hoà, em lên xe về, đồng hồ điểm 11h khuya.
– Về nhà, không cần đưa Thy Thy đi đâu cả.
Hoàng Đức Long ôm chặt em trên xe, rồi hít thật sâu mùi hương trên mái tóc của em. Thế lúc này nếu ở nhà riêng, trên cùng một chiếc giường chúng em sẽ nổ tung vì nhau mất.
Sẽ nhiều người thắc mắc, vì sao Hoàng Đức Long hoặc em không nói ra sự thật là chúng em đã kết hôn với nhau mà lại im lặng để người khác gây khó khăn, nhưng nếu nói ra thì chẳng còn gì thú vị cả. Ngoài những người giữ bí mật thì không một ai biết chủ tịch tài giỏi đã kết hôn với một cô bé trẻ tuổi như em. Và liệu nói ra em chính là vợ chủ tịch thì mọi người có chấp nhận em không, việc học hành của em sẽ như thế nào, đợt thực tế mọi người liệu có hết lòng với em?
Hoàng Đức Long luôn âu yếm em trên xe, xem em như một miếng thịt ngon không thể bỏ qua, anh hôn hít em không ngừng, sờ soạng cả tấm lưng mỏng manh của em, lúc nào tay anh cũng đặt vị trí sau mông kèm vài ba cái xoa nhẹ nhàng khiến em thổn thức không kém.
– Chủ tịch…em sẽ không về cùng anh đêm nay đâu ạ. (em nói nhỏ vào tai Long)
– Em nói gì vậy Thy Thy, đã đến mức này rồi, em còn đối xử với tôi như vậy à?
– Mẫn Nhi nói đúng, em đã để tình yêu với anh xen vào công việc quá nhiều, nếu hôm nay em cùng anh, chắc chắn ngày mai em sẽ bị đuổi khỏi đợt thực tế,
– Tôi không cần em phải quá giỏi giang.
– Em biết thưa chủ tịch, nhưng nếu bên anh em bắt buộc phải giỏi giang.
Hoàng Đức Long thất vọng, buông tay em ra rất nhanh. Anh hụt hẫng dựa vào lưng ghế, buông lỏng hai tay rồi nói:
– Tôi là trò đùa của em à, hay sao mà hết lần này đến lần khác em từ chối tôi?
– Không đúng đâu chủ tịch.
– Hay em thích chơi trò trốn tìm, thích như vậy, em cố tình hết lần này đến lần khác, kéo tôi lên xuống không ngừng, khiến tôi kiềm chế muốn nổ tung, em vui à?
Hoàng Đức Long bỗng tức giận đến đáng sợ, trước mặt anh Hòa anh vẫn không thể nhỏ tiếng.
– Chủ tịch.
– Đừng gọi tôi là chủ tịch, tôi là chồng em đó, em nghe rõ không Thy Thy?
– Em biết, nhưng…
– Dừng xe!!!
Hoàng Đức Long lớn tiếng kêu dừng xe, xe thắng gấp lại trên đường.
– Ngay cả cái việc ngủ với em nó cũng khó khăn đến vậy thì tôi không nhất thiết phải đi cùng em làm gì, em muốn hành hạ tôi chứ gì?
– Em cũng rất muốn mà chủ tịch, sao anh không hiểu cho em.
– Người ngoài nhìn vào sẽ bảo em điên đấy, vì ngay cả vợ mình tôi cũng chẳng làm được gì, nếu hành hạ tôi thì em thành công rồi đấy.
– Chủ tịch, anh đừng xuống xe.
– Tôi mà bị tâm thần thì nguyên nhân chính là em!
Hoàng Đức Long xuống xe đóng sầm cửa lại:
– Anh sẽ chở em về, anh nghĩ nên dừng lại ở đây, cả em và chủ tịch và xa cách hơn 2 năm, nên khi gặp lại nhau đã bị tình yêu chi phối quá nhiều. Chủ tịch vì thương nhớ em cũng không thể kiềm nén cảm xúc của mình, em làm thế là đúng.
– Nhưng, không thể để chủ tịch say mà đứng đường được ạ.
– Em nghĩ thế nào, chủ tịch tự biết mình sẽ làm gì, vì không muốn ép em nên chủ tịch ra đi trước là điều dễ hiểu thôi.
– Chủ tịch đang say ạ.
– Hơn 2 năm nay biết bao người phụ nữ lại gần, nhưng vẫn ổn đấy thôi. Thy Thy, sắp tốt nghiệp rồi, đừng phá vỡ tất cả, em còn nhớ đến mẹ Long cả Quân chứ?
Anh Hòa rẽ đường cho em đi, đồng ý Mẫn Nhi là bà con, người quen biết của Hòa nhưng Hòa chưa bao giờ bỏ em mà bênh vực Mẫn Nhi. Xe rời đi chủ tịch đứng đó, hai tay đút túi quần rồi ngước mặt lên trời hụt hẫng, em thút thít.
– Em thương Hoàng Đức Long rất nhiều, đáng ra không nên bị tình yêu cuốn đi xa như vậy!
Trên đường đi về nhà, em bất ngờ nhận được cuộc gọi lạ:
– Về Việt Nam không gọi cho tao, hay mày sắp thành việt kiều, định cư Pháp rồi, thay lòng đổi dạ.
– Chi Lan a.
– Con ranh con này, mày còn nhớ tao đấy!
– Chị đang ở đâu ạ?
Chị Lan đọc địa chỉ nhanh như chớp. Chưa kịp hỏi em có đến được không thì em nói:
– Em sẽ đến đợi em 10p chị nhé.
– Mày nhanh vậy à?
– Vâng, em đến luôn chị ạ.
Anh Hòa chiều theo ý em, chở em đến nơi hẹn với chị Lan…
– Con nhỏ này, sao lại không gọi cho chị?
– Em xin lỗi.
– Mày lại mê trai quên hết bạn hiền chứ gì, nghe tin mày đi thực tế về đây, nhưng tạo nghĩ mày bận thật, vẫn chưa về chính thức nên tao không gọi. Nhưng nghĩ cay cú, ngày mày đi ra sân bay tao và anh Hữu tiễn mày, mày nhớ không?
– Vâng em nhớ chứ, nhưng vì khi gặp Hoàng Đức Long em không còn nhớ chị là ai nữa.
Chị Lan lấy tay đánh vào vai em thật mạnh.
– Mày lại yếu lòng, mày có nghĩ tất cả những thử thách mẹ Long thử mày không? thử chứ không phải ghét bỏ mày.
– Thử thách?
– Qua Paris mẹ Long có liên lạc, thằng Quân gì đó có làm phiền mày không?
– Ở đúng rồi, không hề chị ạ!
– Rất khác với những gì lúc còn ở Việt Nam bà ta nói đúng không?
– Chị nhắc em mới nhớ, em học cả ngày đêm.
– Mày đã cố gắng gần 3 năm, sao còn một tí nữa mày định phá hủy tất cả à?
– Chị biết mọi việc ạ?
– Sao lại không, mày nên nhớ giờ tao là vợ sắp cưới của anh Hữu, mà anh Hữu là bạn thân của Long, chuyện gì qua mắt được tạo?
– Em đã rất nhớ anh ấy, lúc về VN em chỉ muốn bỏ tất cả để ở bên anh ấy thôi, nhưng vì em chưa hoàn thành xong khóa học, chưa có tấm bằng trong tay nên chẳng thể ở bên anh một cách tự nhiên như mọi người nghĩ. Thật ra em đau lòng lắm chị Lan ạ, em và chủ tịch đã kết hôn với nhau!
Chị Lan cầm chai bia uống một hơi rồi nói tiếp.
– Tao đồng ý, và công nhận nó thật sự rất thử thách, nhưng tao đảm bảo những gì mày bỏ ra mày sẽ nhận lại điều xứng đáng. Yên tâm đi, anh Long từ khi xa mày đôi lúc cũng yếu lòng muốn ngả vào cô gái khác, nhưng hình bóng mày khắc cốt ghi tâm nên vượt qua tất cả chờ đợi mày học xong đó thôi.
– Chị Lan ạ, em chỉ muốn ngủ với anh ấy một đêm cho thỏa nỗi nhớ rồi xa nhau tiếp cũng được, em…
– Hahaa…uh, ai chẳng muốn, nhưng có một sự thật là mày càng như thế anh Long càng thích đó.
– Thích nhưng em thấy tội em quá chị ạ!
– Mày còn dâm hơn cả anh Long, con nhóc con này.
Em mỉm cười rồi cạn chai bia cùng chị Lan:
– Ngày mai em sẽ bay về Đài Loan luôn, em nghĩ mọi sắp xếp đều có lý do của nó.
– Hoàn thành xong tất cả đi, lúc trở về thật sự rồi, không còn ngán ai nữa!
– Vậy là từ mai, em sẽ hành hạ Hoàng Đức Long đau đớn đến tận cùng!
Cả đêm đó em say mèm luôn, nhậu với chị Lan đến 4h sáng, về tới khách sạn là chuẩn bị chuyến bay sớm về Đài Loan.
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 41 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: mẫu xích đu ngoài trời, mua giường hồ bơi, giá ô dù lệch tâm, bộ amenities khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.