Tôi là kỹ nữ – Rời bỏ (Chap 29)

73,381 | Thứ năm, 16/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Em im lặng, cầm tách cafe nhắp môi, vị đắng của một ly cafe đen không đường cũng giống như tâm trạng em lúc này. Cay và đăng thật sự.

Chap 29: Rời bỏ 

– Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, thì phải chịu những thứ không ai chịu được. (em đặt ly cafe xuống và nói) – Đúng vậy! (Hòa đáp)

Cafe làm đăng cả môi, nhìn dòng người xô bồ, nghĩ lại bây giờ em chỉ 18 tuổi, không thể chôn vùi bản thân như vậy được, yêu một Chủ Tịch tập đoàn tài giỏi, chắc chắn người bên cạnh Chủ Tịch phải là một người phụ nữ học thức và thông minh. Nếu em muốn là Vợ Long, bắt buộc em phải đi du học.

Em nhìn qua khung cửa kính, em nói:

– Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, thì phải chịu những thứ không ai chịu được. (em đặt ly cafe xuống và nói)

– Đúng vậy! (Hòa đáp)

Cafe làm đăng cả môi, nhìn dòng người xô bồ, nghĩ lại bây giờ em chỉ 18 tuổi, không thể chôn vùi bản thân như vậy được, yêu một Chủ Tịch tập đoàn tài giỏi, chắc chắn người bên cạnh Chủ Tịch phải là một người phụ nữ học thức và thông minh. Nếu em muốn là vợ Long, bắt buộc em phải đi du học.

Em nhìn qua khung cửa kính, em nói:

– Em quyết định rồi, em sẽ đi Paris!!!

Hòa như bị đứng tim, mắt chớp chớp nhìn em, có lẽ Hòa không nghĩ em quyết định nhanh như vậy. Có lẽ mọi người nghĩ anh Hòa là người xấu, muốn chia rẽ em và Long, nhưng thực chất không phải. Anh Hòa là một người tốt thật sự, những câu Hòa nói, những việc Hòa làm đều muốn tốt cho Long thôi.

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - Rời bỏ (Chap 29)

Tôi là kỹ nữ – Rời bỏ (Chap 29)

– Anh Hòa, em phải về nhà ngay! (em vội vã đứng dậy tay quơ lấy túi xách)

– Em lại gì vội vàng vậy?

– Vâng, bây giờ em chợt hiểu rằng, nếu muốn ở bên cạnh chủ tịch, em cũng phải trưởng thành và phải đi du học, muốn làm vợ chủ tịch ít nhất cũng phải thông minh, phải có kiến thức thật sự.

– Thy Thy, em bình tĩnh.

– Anh Hòa…em biết sẽ khó khăn lắm, nhưng có lẽ phải phải đi để anh Long mua được khu cửa Nam, em còn trẻ mà, em không muốn  đứng sau Long mãi mãi, em muốn làm vợ anh Long được nhiều người biết đến.

– Thy Thy, anh cảm ơn em, chắc chắn nếu thật sự em đi du học Pháp, anh sẽ giúp đỡ em kể cả khi em ở bên đó.

– Em đi đây, em đi đây!!!

Em cầm túi xách chạy thật nhanh xuống bậc thang, em lao ra ngoài đường vội vã đến mức một chút nữa thôi đã tông vào cửa kính mà không để ý. Em đeo túi xách vào bước thật nhanh về ngã tư đang dừng lại đèn đỏ. Ngày hôm đó em mặc chiếc quần kaki trắng, một chiếc áo sơ mi rộng , đeo mắt kính trắng, kèm đôi giày cao gót, bước đi trên làn đường dành cho người đi bộ để sang bên đường mọi người đều hướng về phía em, nhìn em không rời.

Em cũng chẳng để ý họ là ai, nhìn em ra sao. Em bỗng thấy yêu nhau không nhất thiết phải khư khư bên nhau. Mà giờ em nghĩ rằng em còn quá trẻ. Muốn được ở bên anh trọn đời em ít nhất cũng phải thật giỏi giang, không giỏi bằng anh thì cũng bằng 5/10 của anh thì cũng quá đủ rồi.

Em về lật đật soạn ra giấy tờ tùy thân. Tìm hiểu sơ qua về nước Pháp. Tìm hiểu về ngành học quản trị kinh doanh, học phí, chỗ ở. Nói thật Long cho em rất nhiều tiền, trong tài khoản đứng tên em anh cho em một số tiền khá lớn. Dạo gần đây nhất anh có chuyển vào tài khoản em 2 tỉ khi biết em có thai. Lúc đó em chẳng biết mình có thai đâu, nhưng cũng không nhớ để hỏi. Em có việc cần hỏi anh Hòa:

– Anh Hòa, thủ tục để di du học, anh giúp em được chứ?

– Anh làm được, nhưng sao em không bàn với chủ tịch.

– Tình cảm của em và anh Long bây giờ không như trước kia nữa, anh giúp em được chứ?

– Chủ tịch hình như không cần em đi du học nữa.

– Sao lại không ạ?

– Thôi được rồi, cần gì anh sẽ lo cho em, anh nghĩ tới bây giờ em quyết định là đúng!

– Dạ.

– Anh sẽ gửi cho em 1 đoạn video này có lẽ em sẽ cần.

5 phút sau, báo tin nhắn hiện lên, là một video. Em tò mò bấm vào đó là đoạn clip sau của con Kim và người đàn ông hôm đó ở resort, cảnh giường chiếu đoạn đầu thôi ạ!

Việc bây giờ cần làm là em phải gặp mẹ Long, trước khi quyết định tất cả, em phải cho bà biết về con Kim, hoặc một lần chạm trán gay gắt em cũng chấp nhận mà.

Em không gọi trước, cũng chẳng sợ hãi, em nghĩ đơn giản lắm. Vì em không làm gì sai nên không cần phải sợ hãi khi đối diện với bà ấy. Tối 19h em chủ động đến nhà mẹ Long, em bấm chuông cửa. Hình như mẹ Long đã biết sự xuất hiện của em rồi. bước vào nhà bà ngồi trên ghế sopha như đợi em sẵn từ lâu.

– An Thy, ngồi xuống đi con.

– Vâng.

– An Thy, người con vẫn còn yếu và xanh xao lắm, sao không nghỉ ngơi thêm một thời gian,

mà đi lại sớm như vậy? Một tháng vẫn là một mầm sống đó con.

– Cô biết tất cả rồi ạ?

– Cô biết chứ, cô rất lấy làm tiếc, dù sao.

– Dù sao cũng là cháu của cô đúng không ạ?

-… (mẹ Long nhắm mắt lại rồi gật đầu)

– Nếu…em đồng ý đi Paris, thì anh Long sẽ được gì ạ?

Mẹ Long bất ngờ nhìn em một lúc rồi cầm tách trà nhấp môi…

– Nó sẽ mua được khu cửa Nam dễ dàng, tài sản hiện giờ sẽ tăng lên gấp đôi!

– Còn gì nữa không ạ?

– Có phải anh Long sẽ cưới Kim không cô?

– Vậy cô hỏi con, con có cảm thấy mình xứng đáng với con trai cô không?

– Là vì xuất thân ban đầu của con làm ở hộp đêm ạ?

– Không hẳn.

 – Hay là vì con chỉ tốt nghiệp 12 ạ?

– Đúng rồi!

– Không phải con học ngu, chỉ là gia đình con không hạnh phúc như người ta, gia đình con không có điều kiện như người ta. Nếu có cơ hội, con chắc chắn sẽ không làm ai thất vọng cả.

– An Thy…

– Con đây.

– Để cho Long có cơ hội tìm hiểu Kim, Kim là con gái của chủ đầu tư có quyền thế, địa vị mà khiến ai cũng nể phục. Tại sao con lại sợ vào tình yêu của con trai cô dành cho con, nếu Long thật sự yêu con, có 10 con Kim cũng không làm gì được.

– Kim là con nhà gia giáo à cô?

– Đúng rồi, nó rất biết điều và chờ đợi thằng Long từ rất lâu rồi.

Em lấy chiếc điện thoại trong túi ra, bấm vào phần video, em đặt nhẹ chiếc điện thoại đẩy về phía mẹ Long:

– Đây là cái gì vậy.

– Kim, con nhà gia giáo, và đang chờ đợi Long!

Mẹ Long chau mày lại, cầm điện thoại xem.

– Đoạn clip phía sau nữa ạ, cách đây nửa tháng, cô ta đã lên giường với người đàn ông khác. Kim như thế có gọi là một lòng một dạ với Long không cô? – Có phải đoạn clip này được quay lâu rồi không?

– Cô xem thời gian đi ạ, thông minh, tài giỏi, con nhà gia giáo đến đâu thì sự dễ dãi cũng không thể chấp nhận.

– Con định lấy video này để dằn mặt và ép buộc cô à?

– Cô đánh giá cao con quá ạ, con đủ quan trọng để uy hiếp cô, con làm sao dám chứ?

– Con và Long vẫn chỉ là đang trong quá trình tìm hiểu thôi, con cũng không có quyền gì mà ngăn cấm Kim được cô à.

– Con là vợ anh Long hợp pháp rồi cô à.

Em lấy chiếc điện thoại, mở clip hôm ở hộp đêm, đẩy về phía mẹ Long một lần nữa.

– Đăng kí kết hôn? con đùa cô à? nếu như vậy thì giấy đăng hôn đâu, cô muốn tận mắt nhìn nó?

– Anh Long đang giữ nó.

– Thằng này, việc lớn như vậy, nó còn tự ý làm, coi mẹ nó ra cái gì chứ?

– An Thy, tới giờ phút này con vẫn nghĩ cô độc ác, cố chia rẽ đôi trẻ à?

– Những việc cô làm như vậy, cố tình chen Kim vào giữa chúng con gọi là gì chứ cô? sao cô lại ép con phải chăm sóc Quân, trong khi Long con còn chưa chăm sóc được ngày nào.

Tôi là kỹ nữ - Rời bỏ (Chap 29)

Tôi là kỹ nữ – Rời bỏ (Chap 29)

Con nói thật với cô, ngày hôm nay khi con đến đây, đem những bằng chứng về Kim không phải để quỳ lạy van xin cô tha cho chúng con được bên nhau. Cũng không muốn uy hiếp cô. Điều đó con không thể vô lễ như vậy. Con chỉ muốn cô thấy được những gì mà cô tin tưởng, coi trọng nó tệ như thế nào.

– Nếu vậy thì…

– Con quyết định du học!

Mẹ Long đứng dậy…

– Con muốn đi du học 2 hoặc 3 năm ở Pháp, tự lực cánh sinh, không muốn bất cứ điều gì liên quan đến anh Long cả. Nếu con làm như thế anh Long mới là người day dứt, mới là người đau khổ, mới là người nhớ đến con nhiều hơn con nhớ đến anh ấy. Cô đang nghĩ nếu con đi Long sẽ quên con, đến với Kim đúng không ạ?

-…(mẹ Long không thể nói nên lời).

– Cô sai rồi, con đi chỉ làm tình yêu anh Long càng lớn hơn thôi. Không bao giờ cho Kim một vị trí nào khác đâu. Và con muốn mình phải học thật giỏi để về có thể tự tin mà đứng cạnh anh Long. Không thua thiệt bất cứ ai. Con đi rồi, cô có thể quan tâm đến anh Long một chút được không ạ?

– An Thy, con khóc sao?

– Vâng, vì con đang rất đau lòng, mặc dù đáng lẽ con nên hận cô mới đúng, nhưng cô là mẹ anh Long, con không còn cách nào khác.

Em đứng dậy:

– An Thy, cô sẽ sắp lịch cho con bay đi Pháp sớm nhất. Chỉ cần mọi việc suôn sẻ, nhất định khu cửa Nam sẽ là của thằng Long.

Vừa lúc đó Ba Long bước xuống nói:

– Nên đi du học, vì làm vợ của một củ tịch không thể thua thiệt kiến thức với bất cứ ai trong tập đoàn đó.

– Ông…

– Đi du học không phải là chấm dứt, chỉ mới là bắt đầu cho cuộc sống mới mà thôi! con cứ quyết định như thế đi. Làm vợ chủ tịch không đơn giản là chỉ biết vào bếp đâu con gái, còn phải giỏi kinh doanh nữa!

Có lẽ đó là cách tốt nhất để tạm thời chấm dứt tất cả. Lời nói của ba anh nhẹ nhàng, giọng nói nghe rất bình thản nhưng lại thấm vào đầu từng chữ một. Không phải kiếu nói ra lệnh hay ép buộc. Mà là những lời khuyên nhủ thật tâm nhất. Đúng vậy, làm vợ chủ tịch kiến thức không được thua bất cứ ai cả, em phải vì tương lai thôi, có lẽ em còn trẻ, còn quá trẻ để có thể bước ngang tầm với anh.

Ngày xưa em cứ nghĩ yêu anh chỉ cần hết lòng vì anh thôi, còn bây giờ em mới biết. Yêu anh cũng phải tài giỏi nữa, tài giỏi mới có thể là người đứng sau anh, để có thể nghênh mặt mà trị những con như con Kim. Còn về con Kim, em tin anh sẽ không bao giờ phản bội em.

Lịch bay đi pháp đã có, chỉ còn 10 ngày nữa thôi. Long hoàn toàn không biết về những điều này. Tối nay, em ngồi trên bàn, lấy những giấy tờ trên bàn làm việc xem qua, đúng là còn quá nhiều điều phải học. Em lấy tờ giấy a4 cầm cây bút viết:

“Hoàng Đức Long”

Em đặt bút xuống, gục trên bàn, em biết đêm nay anh lại không về với em đâu.

Em nhớ lúc trước em hỏi anh, nếu em về Hà Nội anh có buồn không, anh hỏi lại em em có buồn không. Anh chỉ nói rằng :” nếu em buồn thì đừng về” nhưng sao bây giờ em không làm được điều đó nhỉ, chỉ đơn giản nếu buồn đừng về, vậy mà em không làm được. bây giờ buồn thì em càng muốn về. Em muốn trước khi đi về Hà Nội để nói với mẹ một tiếng.

3 giờ sáng, có người lấy chiếc áo vest vừa cởi trên người choàng lên vai em khi em gục trên bàn làm việc, anh cẩn thận lấy tờ giấy a4 viết tên anh trên bàn để xem rồi lặng lẽ đặt xuống bàn. 10 phút sau nóng lòng không thể để em ngủ gục trên bàn như thế này được, anh nhẹ nhàng bế em lại chiếc giường…

Khi đặt em xuống giường, anh định buông tay ra thì em ôm chầm lấy anh:

– Nếu em có xa anh 2 hoặc 3 năm, anh phải nhớ là…trong tim anh chỉ có một mình Thy Thy thôi đấy!

Tôi là kỹ nữ - Rời bỏ (Chap 29)

Tôi là kỹ nữ – Rời bỏ (Chap 29)

 Long nhóm người dậy, nửa muốn ôm em vào lòng, nửa muốn buông em ra nhưng em lại ghì chặt lại lần nữa, con gái chúng mình mà…những lúc như thế này có chết cũng không muốn buông người ấy ra đâu. Nhớ thương hôm giờ, lạnh nhạt em hôm giờ, em gục ngã xuống bàn đợi anh đến giờ này cơ mà.

– Đi đâu mà lại 2 hoặc 3 năm? (em mặc kệ cứ ôm anh thật chặt)

– Đi học để biết cách làm vợ chủ tịch.

– Thy Thy…em đừng có đem anh ra mà đùa giỡn, chúng ta kết hôn rồi đấy!

– Nếu kết hôn rồi, thì anh phải lên giường ngủ với em.

– Anh không buồn ngủ, em ngủ đi, sáng mai tỉnh táo rồi nói chuyện với anh. Không phải cậy là phụ nữ, cậy anh yêu em, rồi em thích.

Đến giờ này vẫn còn cố tỏ ra vô tình, nhưng thật ra trong anh cũng mềm như cọng bún rồi. Anh gỡ tay em ra đứng dậy. Được thể em ôm cổ anh, tình thế xoay ngược lại Long bất ngờ ngã xuống giường, em tay ôm cổ đè lên

người anh. Lúc đó không biết động lực nào khiến em mạnh mẽ đến vậy

– Thy Thy, em lại như thế rồi.

– Lại làm sao nào, thế tính lạnh lùng đến khi nào, nhắm lạnh lùng nổi 2-3 năm không đấy?

Em lúc này giống như là cưỡng hiếp anh vậy, nằm trọn trên người anh, chạm vào người anh, cảm giác được gần gũi bên người mình yêu sau một thời gian giận dỗi nhau thật là quá đỗi đau lòng, bỗng nhiên em nhìn anh:

– Tay anh đâu rồi, bình thường nó hoạt động dữ dội lắm mà, hôm nay sao lại cứng đơ vậy a?

– Em đừng ép anh!

– Sao giống em đang cưỡng hiếp anh quá.

– Thy Thy…em đừng có mà lì lợm.

– Em nói thế đúng không, hay em hết quyến rũ với anh rồi.

– Thy Thy…(Long nắm cằm em đưa lên)

– Anh đang muốn gì?

– Đời này anh không hiếp em thì thôi, em đủ sức mà làm chuyện đó với anh à?

– Thế anh chứng minh cho em xem, hay anh muốn em chủ động?

Em kéo hai bàn tay Long đặt lên lưng của mình. Bàn tay Long lúc này chủ động di chuyển dần dần xuống mông em, anh dùng lực hai tay mình đẩy người em xuống phía dưới một chút. Đúng như em cảm nhận, em chạm vào nơi đó của anh, em hơi lắp bắp nói:

– Nếu quay lại nửa tháng trước, chắc chắn anh sẽ không tha cho em, Thy Thy…còn bây giờ, không thể.

Long lấy thế ôm em rồi ngồi dậy, em lập tức hôn anh:

– Đừng bỏ đi đâu cả, nếu đêm nay anh không ngủ với em, em sẽ rời xa anh mãi mãi đó.

– Đừng nói những lời đó với anh.

– Em nói thật mà, em không nói đùa đâu.

– Nếu anh không muốn, thì không có chuyện đó xảy ra,

– Nếu hết yêu rồi, thì chúng ta ly hôn, tại sao anh lại cố tình làm thế?

Long nhìn vào mắt em một hồi, anh không thể giữ nổi bản thân mình vì cô gái anh yêu đang gần gũi bên anh. Biết là cô ấy đáng trách, đáng giận, anh giận vì cô ấy không biết suy nghĩ mà để mất đi đứa con. Anh cố gắng trừng trị để cô nhận ra lỗi sai, nhưng phút cuối khi cô ấy nói thỏ thẻ bên tai anh làm anh không thể nào không mềm lòng, anh hôn cô mãnh liệt hơn bao giờ hết:

– Thy Thy…Anh xin lỗi!

– Xin lỗi là được sao, làm cho người ta đau rồi xin lỗi à.

– Xin lỗi vì làm em buồn những ngày qua.

Đó là lời xin lỗi trong day dứt, sau bao nhiêu cố gắng, trách móc anh cũng đã nói ra được từ đó. Nỗi nhớ bao lâu nó làm anh trôi theo cảm xúc, anh hôn tất cả những vị trí trên khuôn mặt em, dần chuyển xuống cổ, bờ môi anh chạm vào vùng ngực, hơi thở nóng hổi mỗi lúc một nhanh khiến em rạo rực không kém.

Tay em anh chóng kéo dây áo ngực xuống vai, rồi kéo nó xuống nhanh như chớp, lúc đặt tay vào chiếc quần lót bỗng anh khự lại, anh nhắm đôi mắt có hàng mi rất dày, chân mày ngang đậm dần chau lại.

– Sao vậy, sao lại dừng lại!

– Thật sự là không thể, anh không thể chỉ nào nghĩ đến bản thân anh được, Thy Thy…chúng ta chưa thể làm chuyện đó được.

– Em đã hết rồi! (ý hết ra máu)

– Không được là không được.

– Anh không muốn à?

– Muốn đến chết đi được, nhưng chắc chắn anh không thể làm như vậy được.

Long kéo áo em lại rồi đặt em xuống giường trong sự hụt hẫng tột độ của em. Đến bao giờ em và anh với có thể như lúc ban đầu được, cho dù cố gắng ngoan ngoãn một chút cũng chẳng thể kéo anh lại gần em. Em chỉ nghĩ là em muốn bên em một đêm nay, ngày mai em còn về chào mẹ để đi Paris, nhưng nếu trước khi đi mà không một lần chạm vào nhau, như thế có muốn nuối tiếc không?

Long đi lại ngồi vào bàn làm việc, lúc này gần 4h sáng: Em đi lại phía sau lưng anh, rồi nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, em tựa vào anh, em xem như không có chuyện gì xảy ra.

– Em sẽ đi Paris 2 hoặc 3 năm, khi đi du họ bên đó, em muốn chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau, em muốn mình tự lực cánh sinh để học hỏi, em…

-…(Long im lặng)

– Em sẽ không yêu ai khác ngoài anh đâu, cũng không chăm sóc Quân như anh nghĩ, em không muốn khi về Việt Nam mọi người mang anh ra để dằn vặt em. Chúng ta tạm thời sẽ không ly hôn, như vậy có phiền anh không?

Long lấy trên bàn điếu xì gà loại đắt đỏ. Một tay anh tháo với chiếc caravast rồi từ từ thả nó xuống. Anh định châm lửa điếu xì gà nhưng sực nhớ điều gì đó rồi đặt xuống, bấy giờ một lời anh cũng chẳng hé môi.

– Anh Long…

 – Thế bây giờ cô định khi nào ly hôn? (Long thay đổi cách xưng hô)

– Sau khi em về Việt Nam, chúng ta sẽ ly hôn.

– Vậy cô cho tôi 2, 3 năm ăn chay trường để chờ cô về ly hôn à? Hay trong 2-3 năm đợi cô về, tôi muốn ở bên ai thì ở?

– Anh thay đổi như vậy ạ?

– Thế làm sao để tôi tin em là em chung thủy với tôi?

 – Em, chắc chắn là vậy.

– Tôi không tin! (Long định ngồi dậy thì em ôm anh chặt hơn)

– Em muốn chúng ta suy nghĩ lại tất cả!

– Tôi không cần suy nghĩ gì cả, chỉ có em mới là người cần suy nghĩ. Tôi thì em biết rồi, tôi chỉ yêu em, còn em khi em đi Paris làm sao tôi biết em có chung thủy với tôi hay không?

– Em không phải là cô gái lẳng lơ như anh nghĩ đâu ạ.

Long đứng dậy, vừa đi vừa cởi nút áo sơ mi, Long đi lại phía ban công. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài khí trời rồi lên tiếng:

– Tôi muốn em đi nước khác để du học, chi phí tôi sẽ lo, kể cả chỗ ở tôi cũng sẽ sắp xếp. Em phải ở nơi tôi muốn học trường tôi muốn, nếu em đồng ý, tôi sẽ chờ em về Việt Nam!

Tôi là kỹ nữ - Rời bỏ (Chap 29)

Tôi là kỹ nữ – Rời bỏ (Chap 29)

– Một nước khác không phải Paris ạ?

– Đúng vậy, hãy đi nước khác để học, miễn không phải là Paris!

-Nhưng ở đó.

– Ở đâu cũng vậy, cơ sở vật chất tương tự

– Nhưng ở đó.

– Ở đâu cũng vậy, cơ sở vật chất tương tự nhau, chủ yếu là trình độ của em đến đâu.

– Nhưng mà.

– Đi Mỹ đi, Thy Thy…tôi muốn em đi Mỹ.

Em hiểu ý của Long, Long chấp nhận không liên lạc để em tự lực cánh sinh, Long biết hết những điều em nghĩ trong đầu nên anh mới chủ động kêu em đi nước khác, một nước mà không dính líu gì đến Quân.

– Nếu em không đi Mỹ, thì sẽ thế nào.

Long quay nhìn em cười nhạt..

– Nếu em đi Paris, tôi cũng sẽ đợi em về.

– Thật ạ?

– Đợi em về…để được ly hôn với em!

Long nói xong liếc em một cái khó ưa. Anh tức giận bỏ đi ra phòng đóng cửa thật mạnh lại. Em bước theo sau sợ anh lái xe đi đâu đó. Nhưng anh xuống phòng khách, ngồi đó cả đêm, làm với điếu xì gà đắng ngắt.

Đến sáng hôm sau, lúc 8h00 em đã thấy Long rời đi, em thấy tờ giấy hồi hôm em viết tên anh, giờ đã kèm theo dòng chữ:

– Thy Thy…anh vẫn yêu em!

Long viết thêm vô đó, đặt tờ giấy lên bàn ngay ngắn, em nhớ lại câu nói của mẹ anh,

chỉ có đi học bên Pháp, tất cả mới được giải quyết. Bây giờ nếu em đi Mỹ như ý Long muốn thì cũng như không. Em cũng chỉ là người đứng sau và tất cả được anh lo lắngkhi về cũng chẳng đáng cho người ta nể phục. Đừng trách em sao không suy nghĩ, cũng đừng trách em sao không học bên Mỹ như ý anh muốn, em đã bảo dù rất đau nhưng em sẽ tự lực cánh sinh mà vươn lên, không muốn dính líu gì về Long cả

Lần này em đã chủ động đặt vé đi Hà Nội, vì đến ngày bay rất nhanh. Tối cùng ngày đó em bay Hà Nội, gần đến giờ bay em muốn gặp anh để nói một tiếng nhưng không ngờ bị anh bắt bài trước.

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 30 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Quý khách có nhu cầu tìm mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn như: mẫu xích đu sân vườn, bộ bàn ghế hồ bơi, ô dù ngoài trời, đồ amenities,…hãy liên hệ ngay với Poliva. Poliva.vn – tự hào là đơn vị cung cấp thiết bị khách sạn số 1 tại Việt Nam sẽ đem đến cho các bạn những sản phẩm với chất lượng, mẫu mã và giá thành tốt nhất so với trên thị trường hiện nay. Quý khách có nhu cầu mua bất cứ sản phẩm thiết bị nhà hàng khách sạn nào vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999