Thy Thy ra Hà Nội gấp để sau đó quyết định nên đi Mỹ hay đi Paris. Cô lên Sapa với mẹ vài ngày thì đột nhiên lại gặp người muốn gặp…
Chap 30: Sapa ngày gặp gỡ
– Em có cần về Hà Nội gấp vậy không Thy Thy?
– Em xin lỗi!
Anh nhắn tin mà không gọi điện. Người như Long thích ngắn gọn, rõ ràng, ít bao giờ nhắn tin vậy mà hôm nay anh lại chủ động như thế.
– Em coi anh là gì vậy, là gì của em vậy?
– Mình không thể hòa hợp được nữa anh Long à, em về gặp mẹ mấy hôm, em sẽ suy nghĩ về
việc lựa chọn đi Paris hay Mỹ.
– Tôi không đủ quan trọng để em chọn đi Mỹ sao, bây giờ em lại phải suy nghĩ?
– Vì anh quá quan trọng, nên bắt buộc em phải suy nghĩ.
Long im lặng không nhắn lại bất cứ tin nhắn nào nữa, tối 19h em bay thì 17h chiều anh Hòa đến nhà em:
– Anh Hòa, anh Long có về không ạ?
– Chủ tịch muốn em đi Mỹ, thay đổi kế hoạch, em thấy sao?
– Em…sẽ không đi Mỹ:
– Em trả lời chưa?
– Em sẽ không cần trả lời, anh biết lý do rồi đấy, tất cả em phải chấp nhận để đổi lấy hạnh phúc về sau, trước mắt là để anh Long mua được khu cửa Nam.
– Lẽ nào?
– Anh Hòa, cứ để anh Long mua được khu cửa Nam đã, em đi Paris cũng không quan trọng đâu.
– Anh chở em ra sân bay.
– Là anh Long nói anh đến ạ?
– Em biết rồi còn gì, là sếp kêu anh đến!
Đọc các chap trước:
Chuyến bay sắp khởi hành, em về Hà Nội đồng nghĩa với việc em sẽ đi Paris, anh Long cũng hiểu điều đó. Nhưng cái em nuối tiếc nhất là lúc sắp xa nhau cũng chẳng được bên nhau một giây phút nào hết lòng hết lo âu.
Mà càng lúc đối phương càng làm tổn thương nhau nhiều hơn. Có lẽ sẽ có ai đó trách em, nhưng em chưa bao giờ thấy hối hận về quyết định của mình. Đến giờ em vào cổng an ninh. Em vẫn hy vọng lúc em về Hà Nội anh xuất hiện mà ôm em một cái, biết là Sài Gòn – Hà Nội chớp mắt cái là tới. Nhưng có những thời điểm không phải cứ thích là đi được nữa. Buồn nhất là biết người mình yêu ở đó mà không thể đến.
Em cúi mặt xuống nhìn đồng hồ rồi bước đi về phía an ninh thì cảm nhận được phía sau có một người đàn ông đang vội vã chạy về phía em, một người đàn ông mặc tây đen âu, chiếc sơ mi đen cùng màu, caravast vẫn còn chỉnh chu, phong độ, đẹp trai, lạnh lùng, và rất nhiều tiền gọi tên em:
– Thy Thy…
Em biết là giọng của anh, em mỉm cười quay lại, anh bước tới:
– Em từng nói em sẽ sinh con trai cho anh… (Long nhắc lại câu em và anh từng nói, nhưng lúc trước em vẫn chưa viết ra)
– Nhưng anh lại nói rằng :”anh chỉ thích con gái” (em nhắc)
– Em từng nói, anh có rất nhiều tiền, muốn cưới bao nhiêu cô chẳng được.
– Anh lại nói, nhiều tiền để làm gì, nhiều vợ để làm gì, khi anh chỉ muốn kết hôn với em.
– Em từng nói: “Khi đã yêu một ai đó thật lòng”
– Anh lại đáp :” Đâu phải muốn quên là quên, có phải không”?
Giữa dòng người vội vã như thế, chỉ có em và anh đứng yên lại nơi đó…Anh cầm chiếc nhẫn cầu hôn trên tay rồi đeo vào tay em.
– Anh đã liên hệ tất cả thủ tục và giấy giờ để em đi Mỹ, một tuần nữa sẽ đi, nếu quyết định đi Mỹ thì nhanh mà trở về lại Sài Gòn.
– Anh Long, đừng ép em như thế!
– Thy Thy…anh chờ câu trả lời của em.
Long quay đi vài bước thì dừng lại, anh quay lại nhìn em.
– Thy Thy…Paris không phải là lựa chọn cuối cùng của em, lựa chọn cuối cùng của em…phải là anh mới đúng!
Anh đeo chiếc nhẫn vào tay em là muốn cho dù em có quyết định đi đâu thì nên nhớ rằng em và anh đã kết hôn với nhau. Anh nói xong quay mặt đi thật nhanh. Giữa dòng người vội vã như thế. Anh không níu kéo em là đừng đi Hà Nội. Vì anh đã từng trải qua rất nhiều cảm giác, không phải cách yêu của một thanh niên trẻ tuổi là luôn muốn giữ người yêu mình khư khư bên cạnh. Anh Long là thế đó. Dù có một chút nuối tiếc, chiếm hữu, nhưng anh lại xác định rõ ràng đâu ra đó, yêu là yêu, nhưng đến một lúc phải cách xa anh vẫn chịu đựng và chấp nhận, chính vì thế em luôn đau đáu trong lòng và không cam tâm.
– Chuyến bay VN328 sẽ khởi hành trong ít phút nữa, xin mời hành khách nhanh chóng lên máy bay để kịp chuyến bay, xin cảm ơn quý khách.
Nhìn theo bóng dáng anh dần khuất đi. Em cũng phải cố nuốt từng giọt nước mắt vào trong lòng, lúc đó em tự an ủi thôi cố lên Thy Thy. Khóc bây giờ về sau sẽ được hạnh phúc thôi mà. Trong lúc máy bay gần cất cánh em vẫn cầm chặt trong tay điện thoại, tiếp viên nhắc để điện thoại ở chế độ máy bay em vẫn ngoan cố giữ nguyên như thế. Em chỉ mong rằng anh nói:
– Thy Thy, anh cần em!!!
Thì có lẽ em sẽ quyết định đi Mỹ theo lời anh
muốn, đúng là tình yêu cuốn con người ta theo nó mà không thể buông tha chúng ta, làm chúng ta có một chút ích kỷ, một chút tự
cao, chúng ta lại muốn đối phương phải tự hiểu mà lại không muốn nói ra trước mặc họ. Chính vì những lúc như thế, làm mọi thứ bỗng trở nên gay gắt, giận hơn, một chút chạnh lòng, rồi chúng ta lại nhắm quắt buông xuôi.
Vậy là chỉ còn 1 tuần nữa là đến lịch bay đi Paris, trưa hôm đó em ngồi ăn cơm cùng mẹ, khi gắp đồ ăn cho mẹ thì mẹ nói:
– Mẹ kêu người bán nhà rồi, định gọi cho con về nhưng con lại về bất ngờ quá.
Em đang ăn bỗng sặc khi nghe mẹ nói như vậy, em bỏ đưa xuống.
– Mẹ làm sao thế, nhà do bố để lại, đang yên đang lành mẹ đòi bán nhà, mẹ thiếu tiền ạ, hay là mẹ lại cho cái tên khốn đó?
– Mẹ nói thật, ngày mai họ sẽ đến chồng tiền nhà, mẹ không cho ai tiền cả, mẹ bán nhà tiền đó cũng để tiết kiệm cho con. Suy đi tính lại thì mẹ chỉ có mình con thôi.
– Mẹ cứ sống ở Hà Nội đi, có thiếu thốn gì con sẽ biếu mẹ, con không muốn mẹ bán nhà đâu.
Em tức giận vì mẹ đòi bán nhà, tất cả tài sản, một căn nhà ở phố cổ thế này, người muốn có không được. Em kéo ghế đứng dậy thì mẹ nói tiếp:
– Mẹ không muốn bị tên khốn kia làm phiền, nó suốt ngày đứng trước nhà quát tháo, không để hàng xóm yên.
Em nghe đến tên đó đành lòng ngồi xuống ghế.
– Con thì bỏ đi vào Sài Gòn để sống, còn mỗi một mình mẹ ở Hà Nội. Đêm khuya 1-2h sáng nó đến đập cửa đòi mở cửa cho nó vào, mẹ mệt mỏi cảnh này lắm rồi.
– Mẹ, con làm mẹ buồn rồi ạ.
– Mẹ muốn gọi cho con nhưng sợ con nghĩ mẹ làm phiền con, An Thy chúng ta bán nhà lên SaPa mà sống, con thấy sao?
Mắt em rưng rưng nhìn mẹ. Em thấy mình có lỗi với mẹ vì bỏ mẹ một mình như thế. Nhưng không thể nào em cứ sống ở đây được, tự nhiên em lại không muốn nói ra em sắp đi xa.
– Dạ, nhưng mà…
– An Thy, con có nhớ trước khi bố con mất bố con nói gì không?
Em cúi xuống bàn…
– Bố nói, dù thế nào cũng đừng bỏ mẹ một mình.
– Hai mẹ con làm lại từ đầu, trên đó du lịch phát triển, chắc chắn con sẽ tìm được một công việc tốt.
– Ai mua nhà mình vậy mẹ?
– Mẹ còn chưa biết rõ là ai, nhưng nghe đâu là người Sài Gòn, người ta muốn mua khu này để kinh doanh bất động sản, chỉ là người bàn giao cũng không phải chủ chính.
– Vâng, vậy cứ theo ý mẹ đi ạ.
– Con đồng ý đi SaPa đúng không?
– Vâng, con đồng ý.
– Con đồng ý đi SaPa đúng không? – Vâng, con đồng ý.
Em không muốn dập tắt niềm vui của mẹ, vì nhìn ánh mắt mẹ vui lắm, em định đi lên đó sau khi mẹ ổn định chỗ ở, em sẽ về lại Hà Nội để kịp ngày bay.
Đêm về rồi, Hà Nội của em buồn lắm, ngày xưa thì em chịu được, bây giờ em lại nhớ Sài Gòn rồi, em nhớ một người đàn ông vô cùng.
Người đó làm em yêu thương thật nhiều, làm em đau cũng có, hạnh phúc cũng có. Dường như bây giờ em làm người ta buồn nhiều hơn, nhưng làm sao anh hiểu được nỗi lòng của em, làm sao để anh hiểu. Nếu như em có thể nói ra hết sự thật về anh thì còn gì nữa, ở đây chẳng thể nói ra, chẳng thể làm gì được.
Trong lúc em vừa vô tình làm mất con. Anh thì đau khổ buồn bã. Khoảng cách chẳng thể hàn gắn chúng em lại với nhau, yêu mà chẳng thể đến gần được nữa.
Em là một cô bé tuy còn trẻ tuổi, nhưng vô cùng mạnh mẽ và lì đòn. Em nằm trăn trở cả đêm cái tên của anh không thể nào biến mất trong đầu em được. Em nhớ những lần anh ôm em từ phía sau. Rồi dùng cái giọng điệu thì thầm bên tai. Một chút gì đó pha lẫn sự chiếm hữu rằng em đã là của anh khiến em không
thể từ chối anh. Những lần anh nói ngầm khiến em phải vắt óc suy nghĩ cả ngày, em còn nhớ cả lần đi đánh gôn cùng anh, em cười rồi bật khóc ngon lành.
– Làm sao để quay lại được khoảng thời gian đó chứ?
Em không thể biết được, đêm đầu tiên khi em về Hà Nội anh ở đâu và làm gì, khuya lúc
2h00 em gọi cho cô giúp việc.
– Cậu Long vẫn chưa về đâu con à, có việc gì gấp sao.
– Dạ không ạ, con chỉ muốn biết anh Long có say sỉn không thôi.
– À đợi tý…
Bỗng em nghe im lặng một lúc, điện thoại không tắt máy mà vẫn còn giữ yên đó:
– Cậu Long, sao lại để cậy ấy say thế hả?
Em nghe giọng anh Hòa cất lên:
– Dạ thưa cô, chủ tịch hôm nay uống rất nhiều, lại còn đang thất tình, con không thể cản được.
– Thất tình, thất tình ai hả?
– Dạ, con bé Thy Thy đó, chủ tịch chưa bao giờ uống say như vậy, nhờ cô giúp cháu, đưa chủ tịch lên phòng.
Vì đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói của từng người vang lên rõ như ban ngày.
– Thy Thy đâu, kêu cô ấy xuống đây, tôi làm gì có say. Kêu cô ấy, làm cho tôi ly nước chanh nóng! (giọng anh yêu vang lên)
Lúc này khi nghe giọng anh, em cố lắng tại để nghe, anh vẫn nhớ em kìa, thật sự rất nhớ em kia…
– Chủ tịch anh đừng như vậy, em không quen anh như thế.
– Cậu Long, Thy Thy đã đi rồi mà, ở nhà làm gì có Thy Thy?
– Đi đâu, cô ấy có thể đi đâu được chứ, kêu cô ấy xuống đây, tôi không muốn anh đụng vào người tôi, trừ Thy Thy ra…
– Chủ tịch, anh say rồi, để em dìu anh lên phòng.
– Tránh ra, tôi muốn em Thy Thy, tôi nhớ em, em ra đây!!!
Khi em ở bên anh, chỉ cần một lần ôm em say đắm mà chẳng được. Anh muốn gần gũi bên em nhưng lại cố tình xa lánh, khi em đi rồi, em lại gào tên em trong đau khổ tuyệt vọng. Giọng nói của người đàn ông em yêu chỉ cần vang lên, một chút trầm lắng giận dỗi, một chút day dứt xen vào, nó đã làm tim em tan nát vì anh rồi.
Em nghe tiếng rơi vỡ của thủy tinh mỗi lúc một nhiều, em cảm giác chưa bao giờ anh Long say đến vậy, ngay lúc này em chỉ muốn mình ở bên anh, chủ động làm tất cả vì anh, chắc chắn anh sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay em.
– Chủ tịch cẩn thận, cô ơi dọn ngay đống thủy tinh.
– Đừng giẫm lên cậu ơi, cậu…
– Chủ tịch!!!
Em vội vã cúp máy rồi quăng điện thoại xuống đất, tay em bịt tai lại, em không muốn nghe những âm thanh tiếp theo, em không muốn thấy anh tìm kiếm em mọi ngóc ngách trong nhà như thế. Em không muốn thấy người em yêu đau khổ như vậy. Nếu em chọn đi Paris anh sẽ như thế nào, mặc dù em biết sự đau khổ của anh chẳng bao giờ anh muốn cho em thấy đâu.
Buổi sáng hôm sau, lúc 11h trưa, có hai người đàn ông ăn mặc lịch lãm đến chồng tiền mua nhà, trong đầu em cứ suy nghĩ chẳng lẽ Long là người mua nhà em sao. Em chủ động lên tiếng:
– Cho tôi hỏi, chủ nhân ngôi nhà mới là ai, tôi có thể xem chứng minh nhân dân để làm giấy tờ chuyển nhượng được không ạ.
– Vâng cô và chị cứ xem.
Anh ta vui vẻ đưa chứng minh thư ra, có một chút tiếc nuối khi chính anh ta đứng tên ngôi nhà này, mà không phải là Long như em nghĩ.
Chiều tối đó, mẹ con em cùng lên chuyến xe đi SaPa, là do em chủ động hối thúc mẹ đi sớm nhất, để có thể về Hà Nội còn quyết định đi Paris hay Mỹ.
Đến khuya em về nhà ngoại và mấy dì, sắp xếp một chỗ ngủ ổn định. Mẹ nói, ngày mai họ sẽ dẫn mẹ lên khu đất nông nghiệp đã được giới thiệu để mua, nói thật mẹ em bán nhà số tiền lên đến gần triệu đô vì nhà ở phố cổ đắt đỏ. Mua một khu đất trồng Actiso cây dược liệu rất nổi tiếng sứ SaPa lúc này.
– Con thấy thế nào, gần ngoại, gần dì, rời xa cái Hà Nội nghẹt thở, con thấy bình yên chứ?
– Con nhớ bố!
– Bố khỉ, ai mà không nhớ!
– Mẹ nhớ, nhớ mà mẹ lại đến với ông ta một cách dễ dàng như vậy.
– Coi như là sai lần của mẹ, từ nay mẹ con mình làm lại từ đầu.
Ba ngày trôi qua, chẳng lúc nào em ngủ yên giấc. Mẹ thuê người chăm sóc một diện tích khu trồng cây Actiso khá lớn. Buổi sáng tầm 9h, một cô gái có thân hình cao ráo, làn da trắng bóc, mái tóc đen dài, môi đỏ chúm chím. Cô mặc một chiếc quần đen dài, chân mang ủng đen, một chiếc áo sơ mi caro đỏ. Kèm một chiếc nón lá tìm thấy được của chủ cũ khu đất này. Cô bước ra để tìm hiểu về cây Actiso. Cách họ chăm sóc, bón phân, ai ai cũng phải thốt lên.
– Cô gái bà chủ đấy, đẹp gái xinh xắn như thiên thần vậy.
– Đúng là người thành phố có khác, dù mặc bộ đồ của người nông dân, nhìn cũng đẹp ngất trời, lại có đôi mắt to sáng thông minh bảo sao lại không giàu chứ?
– Cô bé chỉ mới sắp sửa bước qua tuổi 19 thôi đấy.
– Tôi ước gì con trai tôi cưới được cô bé này.
Em nghe họ nói nhỏ cũng thấy vui trong lòng, em cúi người xuống làm theo động tác họ đang bón phân cho cây, em cười rồi nói:
– Vâng ạ, cháu tên là Thy Thy, con của mẹ Nhiên, rất mong các cô các bác giúp đỡ mẹ cháu nhiều ạ.
Họ cười nói trầm trồ khen ngợi em không ngớt, bỗng họ tắt hẳn nụ cười ngừng nhìn về phía em mà chuyển sang một hướng khác. Họ đứng hẳn dậy, tay chỉ chỏ nói:
– Kia là ai, họ từ đâu đến.
– Hay lại là mấy doanh nghiệp lớn về đây đầu tư, nghe nói cây dược liệu Actiso có tiềm năng quá cơ mà.
– Chắc họ giàu lắm, sao lại vào khu của bà Nhiên?
Em nghe họ bàn tán, cũng đứng thẳng dậy, nghe họ xì xào bàn về vùng kinh tế khu này, nụ cười em dần tắt hẳn, nhìn về hướng những người trong doanh nghiệp đang dần dần tiến tới.
SaPa mùa này nắng vàng nhẹ. SaPa mùa này ban ngày lại kèm những cơn gió dịu mát, gió thổi làm mái tóc em bay bay nhẹ nhàng. Đôi môi cô gái đỏ mộng chỉ kịp mím môi nhẹ, ánh mắt cô gái lúc này chỉ mãi mơ nhìn về một hướng…chính là người đàn ông ác quỷ đó!!!
– Là anh, tại sao ngay cả khi trốn chạy đến nơi
này, em cũng thấy bóng dáng anh, hay là em hoa mắt.
Khi ánh mắt người đàn ông đó dần di chuyển về phía em, em vội vã đưa tay lên kéo nón lá xuống che khuôn mặt, em quay về hướng khác. Miệng lẩm bẩm:
– Chắc chắn mày bị hoa mắt, chắc chắn luôn Thy Thy ạ!
Trong khi mọi người ai nấy đều dừng lại công việc đang làm để chỉ chỏ đám người doanh nghiệp, họ khen nức nở, họ ước ao được đổi đời, được làm vợ doanh nghiệp lớn.
– Tôi ước gì tôi làm vợ của họ, họ giàu có quá.
– Chúng ta chân lấm tay bùn, đừng có trèo cao.
– Ở vùng quê này, biết kiếp nào được chạm vào họ, bà lại bớt ảo tưởng đi.
Những cô gái trẻ làm cho nhà em trầm trồ. Cứ đẩy nhau qua lại, hất với nhau các kiểu, có đứa lại đứng cắn móng tay làm duyên. Chỉ có em khác lạ nhất, ăn mặc khác nhất, thái độ khác nhất. Em vội vã chen vào họ rồi đi về phía sau. Em kéo chiếc nón lá, giả vờ ngắm nhìn cây dược liệu Actiso.
Nhưng cái cách của em nó vô tình làm em khác hẳn ho vì ai ai cũng ngắm ho chỉ có em là làm việc.
– Chủ khu này là ai? ( em nghe một người trong số họ lên tiếng)
– Vâng, là bà Nhiên ạ! ( một số trong chị em trả lời).
– Bà Nhiên là ai, tôi cần gặp bà Nhiên.
– À, bà Nhiên chủ khu này, có một cô con gái nữa, tên là gì quên rồi ấy nhỉ?
Họ bỗng chốc quên tên em, lúc đó e mừng thầm mong họ đừng nói tên em. Nhưng mà em suy nghĩ lại có khi cũng không phải Long mà. Sao em lạu tỏ thái độ như vậy. Em hé hé chiếc nón lá lên nhìn thấy đôi giày đen bóng loáng xin sò em vội kéo chiếc nón lá lại.
Người mang đôi giày màu đen sịn sò dần dần chen giữa đám người làm cho nhà em đi tới. Ban đầu em không để ý, nhưng tim em đập nhập hơn khi người đó dần dần tiến lại gần phía em.
– Chuyện gì vậy, tại sao người đó lại nhắm vào em.
Em quay lưng lại….
– Cô gái này là ai? ( trúng phóc giọng nói, ko lệch đi đâu được)
– À, cô ấy là con gái của nhà Nhiên đó ạ.
– Vậy à, cô gái này tên gì?
Tim em đập thình thịch, em cố gắng lấy giọng, giả vờ giọng khác giọng của Thy Thy vì sợ người đó phát hiện. Giọng ẻo lả tí tí, chắc chắn người đó sẽ không nhận.
– Dạ, để cháu đi gọi mẹ Nhiên cho chú.
Nói xong, em lật đật bước đi gọi mẹ thì:
– Đứng lại đó!!! ( uy nghiêm của anh làm sao lệch được?)
Anh bước lại rồi đứng trước mặt em, tay anh nắm vào chiếc nón lá, từ từ giở chiếc nón lá lên. Gió lúc đó thổi mạnh hơn, nắng cũng vàng hơn chiếc nón lá anh chưa kịp lấy ra thì đã bị cuốn đi bởi cơn gió bất ngờ. Em cúi xuống nhắm mắt lại, mái tóc em bay bay theo chiều gió. Biết mình không thể tránh né anh được nữa. Em đành ngước lên nhìn anh, không quên tặng anh một nụ cười tươi hơn bao giờ hết.
– Vâng, con là Thy Thy, con của mẹ Nhiên!
Ánh mắt của anh nhìn em chăm chăm không chớp. Anh từng nói, hình dáng em lúc đó đã hút hồn anh mà anh không thể rời mắt. Anh cũng từng nói, đã nhiều lần ngắm nhìn em từ xa vì em quá đỗi xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ anh yêu vẻ mộc mạc của cô bé Thy Thy trên vùng đất Sapa bằng năm ấy.
Em lấy bàn tay quơ quơ trước mặt Long, vì anh nhìn em không rời.
– Chủ tịch, chủ tịch, anh làm sao vậy??? ( anh Hoà ở đâu đi tới)
– À…nắng quá, nên tôi bị say nắng!
– Nắng à, đâu có nắng lắm đâu, em còn thấy
– Cậu mà biết gì?
Long mỉm cười nhẹ nhìn em, em nhân cơ hội chạy bán sống bán chết vô trại để tìm mẹ, nhưng khi chưa kịp đến trại em dựa vào tấm tường bằng gỗ thở hổn hểnh:
– Sao mình chóng mặt thế này, tim đập nhanh thế này, lẽ nào mình cũng bị say nắng sao?
– Gì vậy, nắng SaPa mùa này mà say cái gì, con bị làm sao thế? ( mẹ em làm em giật mình).
– Mẹ ạ, có người muốn gặp mẹ!
– Gặp mẹ à?
– Vâng!
– Ai vậy, chúng ta mới lên được vài hôm, ai lại biết mẹ con mình?
– Con không biết, không biết đâu ạ!
Em lật chạy vô nhà, rửa mặt rất lâu cứ nghĩ là mơ. Người ta thường muốn gặp gỡ một người thật giàu. Sống trong một căn biệt thự to lớn. Nằm trên đồng nhung lụa, như thế họ mới họ mới thấy hạnh phúc. Còn giờ đây em mới hiểu ra rằng. Không cần biết anh từ đầu đến. Cũng chẳng cần biết anh giàu như thế nào. Chỉ cần anh xuất hiện đúng thời điểm, chỉ cần em rung động trước anh thì ở SaPa dịu nắng này tất cả đều hoàn hảo như vậy.
– Mời cậu vào nhà, cậu thông cảm, vùng quê này thì không được giàu sang phú quý như thành phố chúng ta sống đâu.
Tiếng kéo ghế trên nhà, em đoán được hình như là Long đang ở nhà trên.
– An Thy à, mang trà lên đây nào con.
Chuyện gì vậy, em còn chưa định hình hết chuyện gì xảy ra mà.
– An Thy!!!
– Vâng, con mang lên ngay.
– Vâng, con mang lên ngay.
Em bấm bụng mang trà lên mời họ. Lúc đó doanh nghiệp họ đến tầm 10 người, mối lái dắt tới và bên Long nữa. Em đặt ly trà xuống cầm tách trà nóng từ từ rót vào. Vì em say mê ngắn nhìn Long. Vì em mê nhìn đôi môi của anh mà liếc mắt nhìn mà quên cả ly trà đang tràn trề nước cả bàn.
Nét mặt anh thay đổi em mới biết, nước nóng chảy lan ra cả tay anh.
– An Thy, sao con bất cẩn vậy???
– Con xin lỗi, con xin lỗi.
– Không sao đâu, tôi chịu được! ( Long lên tiếng)
– Thật không chủ tịch, rát lắm đó anh.
– Đã bảo không sao!
Bàn tay Long đỏ hết lên rồi, em mặt mũi nào đứng đó nữa. Em lui xuống dưới ngồi yên đó nghe lỏm câu chuyện.
– Cô bán không, vì vị trí này rất thuận tiện để xây dựng resort…
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 31 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: mua xích đu sân vườn, ghế hồ bơi ngoài trời, báo giá dù che nắng ngoài trời, đồ dùng 1 lần trong khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.