Đối tác của công ty Thy Thy chính là chủ tịch Hoàng Đức Long, sau bao nhiêu sự “ngoan cố” thì họ cũng đã hẹn gặp nhau. Thế nhưng những nhân tố mới xuất hiện khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn!
Chap 38: Tình địch đáng gờm
Xa nhau hơn 2 năm trời anh làm gì thấy được nụ cười ấy. Khi thấy em cười khuôn mặt anh nghiêm túc lại, nhìn chăm chăm em bất động vài giây:
– Em cười xấu lắm ạ? (mắt em chớp chớp hỏi anh)
– Thy Thy…khi ở Paris em có cười với cái tên Vũ Đức Thành như vậy không?
Em giật mình vì cái chuyện gì Hoàng Đức Long cũng biết, em chợt nhớ lại cái lúc Thành chở em đi trên xe cầm bó hoa để đón Mẫn Nhi khi em nghĩ về anh em cũng cười như vậy.
– Chủ tịch, em đã cười như thế!
Hoàng Đức Long cười nhếch môi, tay cầm chai rượu vang rót đầy ly, rồi cầm chai rượu nói:
– Tôi đồng ý làm hợp đồng mua bán với bên em, em chỉ cần hẹn ngày giờ, địa điểm, chúng ta sẽ trao đổi mua bán.
– Chủ tịch, anh…
– Thy Thy…hãy báo thông tin này với chủ tịch em, tóm lại, TÔI ĐỒNG Ý GIAO DỊCH NÀY!
Bỗng dưng Hoàng Đức Long thay đổi sắc mặt nghiêm túc tột độ, anh thở dài một tiếng, bỏ chiếc nĩa xuống bàn, lấy khăn lau tay:
– Chủ tịch, có phải anh không muốn em. làm việc chung team với Thành, nên anh mới sớm đồng ý, anh cũng không cần quan tâm tới dự án này anh thua lỗ bao nhiêu, anh…
– Thy Thy…tôi không thiếu tiền.
– Nhưng mà…
– Thy Thy tôi không muốn mất em!
Đọc các chap trước:
Hoàng Đức Long lúc này đã có vẻ thấm rượu, say ngà ngà. Thì ra không muốn em chung team với Thành nữa, anh cũng chẳng màng đến tiền bạc, đồng ý bán để kết thúc dự án này. Đáng lẽ rẽ em phải cực kì sung sướng nhưng tại sao lúc này tâm trạng em buồn đến vậy, dường như em không muốn Hoàng Đức Long đồng ý nhanh đến vậy, em không muốn.
Tối nay, anh chỉ đến đây một mình, anh Hòa không đi cùng, Hoàng Đức Long rời đi, em đi theo phía sau anh, đến sảnh xe được chạy tới sẵn, Hoàng Đức Long quay lại nhìn em, đưa em chìa khóa xe:
– Thy Thy, tôi vẫn muốn em đưa tôi về:
– Em, em …
– Ở Paris em đã biết lái xe ô tô rồi còn gì, em tưởng tôi không biết sao?
– Nhưng mà, em lái ẩu lắm đấy, em từng đâm vào Thùng rác bên đường.
– Gì nữa?
– Từng đâm vào cây lề đường.
– Còn gì nữa?
– Thậm chí có lần sắp lao xuống hồ!
– Tôi không sợ chết, có em ngồi cùng, dễ gì em để chúng ta chết!
Thế là em vừa cười vừa nhăn mặt, Hoàng Đức Long đưa chìa khóa cho em cầm lái, chủ động mở cửa xe ngồi vào xe song song với ghế tài xế:
Em ngồi vào xe cẩn thận nổ máy, Hoàng Đức Long tựa lưng vào ghế, mắt liếc nhìn em có vẻ đã rất muốn chạm vào em, nhưng vì thể diện anh lại nghiêm túc cực độ.
Không biết em run bối rối thế nào, ngay cả việc thắt dây an toàn em còn không làm được. Hoàng Đức Long phải ra tay, anh nhướn người về phía em, một góc mắt anh đưa về phía gần ngực em, em lặng lẽ nép mình vào ghế. Hoàng Đức Long thắt dây an toàn cho em rồi tựa vào lưng ghế nói:
– Thy Thy, tôi sẵn sàng để em đưa về rồi!
Chủ tịch có vẻ vô cùng háo hức, vô cùng mãn nguyện khi lừa được em lên lên xe, cùng bắt em phải chở mình về nhà.
Thật ra, ở Paris em đã học lái xe ô tô, nhiều lần em cùng Mẫn Nhi đi ô tô xe riêng của cậu ấy. Nhưng đa số cũng chỉ là đi xe buýt cho tiện vì con gái cũng chẳng dám lái nhiều. Ngày trước ở Paris chuyện em đam vào lề đường là có thật nhưng sau này tay lái được nâng tầm tí. Em không hiểu vì sao Hoàng Đức Long có thể giao tính mạng cho em được hay thế?
Đề máy lên, Hoàng Đức Long nhổm người dậy có vẻ hơi bồn chồn một chút hehe. Khi xe lăn bánh đi ra khỏi đường, em chạy theo quán tính của mình, mặc dù chưa hỏi anh về đâu.
– Thy Thy… có thật là khi ở Paris em sắp lao xuống hồ thật không? (Hoàng Đức Long ngồi chồm người dậy)
– Thật chứ, em nào giờ có thích nói chơi đâu, em cảnh báo anh rồi còn gì ạ?
– Thy Thy…cẩn thận xe phía trước…! (Hoàng Đức Long la lên).
– Em né được mà, em luồn lách giỏi lắm ấy, cũng như có những cái không cần nhìn thấy
cũng cảm nhận và né được.
Hoàng Đức Long với gương mặt đơ đơ nhìn em, biết chắc rằng đang lo sợ vã mồ hôi hột, nhưng với cương vị là chủ tịch không thể sốt vó lên được.
Tay anh nắm tay cầm bên trên góc phải, bắt đầu dần dần lo lắng hơn.
– Đèn đỏ kia, Thy Thy không thấy đèn đỏ à?
– Em đã vượt mất tiêu rồi còn đâu mà thấy ạ?
– Trời ơi…em đừng nói ở Paris em chạy xe kiểu này nhé, em ngốc à?
– Ai là người nói, tôi không sợ chết nhờ!
– Tôi có nói thế sao, tôi xin em… vẫn chưa có con trai nói dối tông đường, Thy Thy…để tôi tự lái xe đua em về nhà!
Em mặc kệ lời Hoàng Đức Long nói, lúc này thật sự có một chút men trong người, cộng với việc đây là lần đầu tiên chở Hoàng Đức Long trên xe, có dịp hù dọa cho anh ấy một phen hú vía mắc gì không làm, lúc đó em ngốc muốn cho Hoàng Đức Long thấy tài năng lái xe của mình :))
– Tôi không biết đâu đấy, dừng lại ngay, tôi không sợ chết nhưng tôi sợ em có mệnh hệ gì.
Em mở cửa sổ trời, bật chế độ lái sport (chế độ này lại cảm giác mạnh mẽ, xe chạy máy nghe rất oai, cảm giác thích cực) càng khiến Hoàng Đức Long như muốn nổ tung.
– Thy Thy, em say rồi!!!
– Hoàng Đức Long, anh cũng say rồi, ngủ đi, để em đưa anh về!
Chưa bao giờ em cảm thấy tuyệt như lúc đó, chẳng màng quá khứ chúng ta vì lý do gì phải rời xa, cũng chẳng hơn trách quá khứ ta vì vêu mà giận hơn xa cách. Ngày gặp lại anh cố tình gần gũi em, theo đuổi em, còn em vẫn thế, vẫn nhỏ bé khi bên anh, chỉ có điều có lẽ giờ đây em đã tài giỏi hơn một chút nữa.
Tới đèn đỏ, Hoàng Đức Long nói:
– Nếu em không dừng đèn đỏ, tôi sẽ nhảy xuống xe!
– Thế em dừng là được chứ gì?
Làn da trắng sứ, cộng với chút men rượu nên nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Khi dừng đèn đỏ, Hoàng Đức Long hết kiềm chế được, chắc nếu là Hòa thì cho một cú đấm vào mặt từ lâu rồi.
Hoàng Đức Long bất chợt dùng 2 tay áp chặt vào má em, rồi anh cúi sát vào mặt em nói:
– Thy Thy, em muốn ăn đòn đúng không, em đi Paris về em còn ngốc hơn trước, nếu có chuyện gì thì sao hả?
Thy Thy đôi mắt tròn xoe nhìn Hoàng Đức Long, đôi lúc chớp chớp vài cái, môi em lúc này vì bị tay Hoàng Đức Long ép lại lên hơi chu chu lên trông có vẻ cute hơn một chút. Em nhìn Hoàng Đức Long say đắm, trời đất ạ…tại sao tôi yêu người đàn ông này đến vậy, anh ấy chạm vào tôi làm trái tim tôi sắp tan chảy mất rồi.
– Hoàng Đức Long…
– Em…
– Anh thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai ạ…!
Hoàng Đức Long bật cười, câu nói của em đã làm anh hết giận, hết giận sạch sẽ. Anh lắc đầu nói:
– Tôi mời em đi ăn tối…nhưng bây sợ lại sợ… sợ thành bữa tối của em!
Đèn xanh báo hiệu, em ổn định lại tinh thần rồi chở Hoàng Đức Long về nhà, khi em đi về lối cũ, căn nhà ngày xưa anh mua cho em đấy, thì anh lên tiếng:
– Căn nhà đó từ khi em đi, tôi đã không bao giờ bước chân vào đó.
– Vì sao ạ, chẳng lẽ anh lại bỏ nó.
– Vì tôi nhớ sợ em đến chịu không được!
Em quay sang nhìn Hoàng Đức Long, một tay anh gác lên phần kính xe, rồi nghiêng đầu về một phía:
– Khi nào tôi theo đuổi được em lần nữa, thì chúng ta sẽ trở về đó.
Câu nói của Hoàng Đức Long khiến em nổi da gà, sau đó, em lái xe về căn nhà đầu tiên anh đưa em về. Khi xe dừng lại, em quay sang định gọi anh đến rồi thì thấy anh nhắm mắt ngủ:
– Chủ tịch, tới nhà rồi ạ, anh mệt lắm sao?
Thấy trán anh lấm tấm mồ hôi em sợ sệt, muốn sờ lên trán anh xem có nóng không nhưng lại rụt rè đến 3 lần. Lần cuối Hoàng Đức Long nắm tay em kéo nhanh đặt lên trán.
– Nóng rồi này, anh sốt á?
– Tôi say rồi, với sốt nữa!
– Thế để em xuống bấm chuông, gọi giúp việc xuống đỡ anh lên.
Em vội vã tháo dây an toàn, thì thấy mắt Hoàng Đức Long hé lên, nắm tay em kéo lại, tỏ vẻ đang say xỉn lắm mặc dù mới vài phút trước còn định đánh đòn em cơ:
– Thy Thy, tôi nhẹ lắm, không cần gọi ai đâu, tôi chỉ cần em dìu tôi lên phòng là được!
Ôi không, Hoàng Đức Long, anh cao 1m80, nặng khoảng tầm 75kg, thế mà anh bảo anh nhẹ lắm, hay là bữa tối của anh bây giờ lại muốn nhắm sang em?
Gương mặt Hoàng Đức Long nhăn nhó như bị bệnh nặng lắm, nhìn anh lấm tấm mồ hôi, tay anh nắm cánh tay em lại, không còn cách nào khác sao?
– Chủ tịch anh nhẹ lắm ạ?
– Hình như tôi tầm 75kg…
– Dạ, anh cao 1m80 nặng 75kg mà nhẹ ạ?
– Thật mà Thy Thy, ở đây lạnh quá!
Em lại nhìn xung quanh, rõ ràng bây giờ bạn đêm nhưng thời tiết ở trong nam vẫn cứ gọi là nóng chảy mỡ, xe tắt máy làm gì có mở máy lạnh mà lạnh? – Em tắt máy xe rồi ạ?
– À…Thy Thy em cứ trả treo tôi như thế này, bộ em muốn tôi bệnh nặng hơn à?
– Chủ tịch nhưng mà…
– Dìu tôi lên phòng, chỉ cần em dìu đi là được hết!
Lúc đó em lật đật mở cửa xe rồi dùng hai tay nắm hai bắp tay Hoàng Đức Long kéo lên y chang hiệp sĩ cứu mỹ nhân :)). Thật tình là chủ tịch nặng khủng khiếp, to cao như vậy làm sao kéo nổi? Thế mà chỉ cần em dùng chút sức lực mỏng manh của mình kéo anh ấy lên, anh ấy bỗng đứng dậy nhanh như chớp rồi còn dựa dẫm vào người em…
– Chủ tịch, làm như thế này nếu người ta thấy không hay đâu?
– Sao lại không hay, giúp đỡ người bị bệnh lên phòng thôi mà?
– Nhưng người ta sẽ nghĩ em lợi dụng đưa đẩy để ký được hợp đồng ấy.
– Thế bây giờ chỉ cần cho người ta biết, không phải là em lợi dụng, mà tôi cố tình đưa đẩy em là được chứ gì?
– Không thể nào cãi được Hoàng Đức Long, giúp việc lật đật mở cổng chính rồi dìu anh vào nhưng:
– Không cần đâu, tôi đi được! (Hoàng Đức Long không muốn ai đụng vào mình)
– Thế chủ tịch khỏe rồi, thì tự đi nhá!
Em gỡ cánh tay Hoàng Đức Long đang choàng trên vai em ra, Hoàng Đức Long nhanh như khắc ghì chặt lại:
– Tôi đi được với điều kiện là em phải dìu tôi đi, tôi mệt thật sự em hiểu không?
Em cứ tin người, em lại tin người, cứ tưởng Hoàng Đức Long sốt thật vì có vẻ nóng và đổ mồ hôi lắm cơ. Nhưng không biết được là tại vì gần em mà không được gần gũi bên em nên lại nóng lên kìm chế mãi đến mức vã mồ hôi hột!
Hoàng Đức Long gục mặt vào người em mà đôi chân vẫn bước đi mạnh khỏe như thường, đôi khi em còn thấy anh ấy mở mắt he hé nhìn thái độ của em nữa.
– Chủ tịch, liêm sỉ của anh rớt hết xuống sàn nhà rồi!
Hoàng Đức Long khoái chí nói:
– Tầm này cần gì liêm sỉ, vã lắm rồi Thy Thy!!!
Kiểu này là muốn đưa em lên giường nè, chắc luôn ấy, chuyện gì em ngốc chứ dụ em lên giường là em hiểu nhanh lắm. Tới phòng chủ tịch, giúp việc lật đật mở cửa phòng, Hoàng Đức Long ra kí hiệu cho giúp việc rời đi. Em cố dìu anh đến giường rồi để anh xuống thì không biết làm sao mà chân em bị vấp cạnh. giường em ngã xuống giường trước…
– Á…!!!
Em nằm xuống giường, tất nhiên là Hoàng Đức Long nằm đè lên người em, nhưng anh biết ý không làm em, ngộ lắm nha chủ tịch nằm lì như vậy cả 10 giây đầu không nhúc nhích khiến em sợ gần chết:
– Chủ tịch, chủ tịch, anh xỉu rồi ạ!
– …(tiếng rên nho nhỏ chứng tỏ đang mệt)
– Chủ tịch…
– Hoàng Đức Long, em sắp không thở nổi được rồi, anh ngồi dậy đi.
Ngay lập tức, mặt anh để gần mặt em lúc nào không hay. Chỗ đó đang gần chỗ đó, em biết em cảm nhận được luôn ấy, em cố gắng nhích mông mình qua một chút, lâu rồi chưa gần gũi nhau em thấy không quen, như lần đầu vậy đó.
– Im lặng, không tôi hôn đấy!
Em lật đật bịt miệng lại, không cho Hoàng Đức Long hôn mình, cho dù có chuyện gì thì cũng không thể để chuyện đó xảy ra được, mặc dù trong lòng em rạo rực không kém!
Hoàng Đức Long nhìn em bật cười, nhưng tưởng buông em ra ai ngờ cúi gần với mặt em hơn em nhắm tịt mắt lại, lúc đó nghe anh thỏ thẻ bên tại:
– Thy Thy, em không mặc áo nhỏ à?
Em giật mình nhìn Hoàng Đức Long, em chỉ dán thôi chứ không mặc vì chiếc váy hơi hở một chút lưng xíu, nhưng tại sao anh ấy phát hiện nhanh đến vậy?
– Sao anh biết ạ?
– Nó mềm thế mà!
– Anh có chạm vào đâu mà anh biết!
– Chỉ lần nhìn là biết, không cần phải chạm vào.
– Nhưng mà, chúng ta… Hoàng Đức Long, như vậy không được đâu!
– Sao lại không, tôi và em xa nhau bao lâu vậy, chẳng lẽ gặp lại tôi em không muốn chúng ta làm chuyện đó?
– Dạ, em…
– Em có muốn không Thy Thy?
Em nhìn mặt Hoàng Đức Long, thật khó trả lời, chẳng lẽ bảo em cũng nhớ chuyện đó?
– Em không nhớ cảm giác đó à?
Tự nhiên tim bị ép lại khó thở dã man khi gần anh, em bất ngờ ngồi dậy, chân lấy thế vô tình và mạnh phải chỗ đó của anh lần nữa, Hoàng Đức Long quằn quại trên giường:
– Chủ tịch, không phải em đã làm anh đau thêm một lần nữa hả?
– Thy Thy…Em phải chịu trách nhiệm cho những việc em đã gây ra đêm nay!
Hoàng Đức Long nắm tay em lại rồi ôm em vào lòng, anh nhanh đến mức chiếc chăn trên giường đã trùm kín em và anh lại lúc nào thôi rồi không xong rồi. Em biết ngay là tối nay anh cũng phải dùng chiêu trò gì đó để đưa em lên giường, không thể đợi chờ thêm giây phút nào nữa. Nhưng nếu gặp nhau mà dễ dàng gần gũi nhau như vậy thì còn gì hấp dẫn?
– Đừng hòng thoát khỏi tôi, em có biết những ngày tháng em ở Paris, tôi đã nhớ thương em đến mức nào không?
Lời nói của Hoàng Đức Long khiến em tan chảy, em không thể suy nghĩ được điều gì, em nói:
– Em cũng muốn phát điên lên khi cái lạnh Paris mà không được gần gũi cùng anh, em thật sự muốn nổ tung rồi.
Rốt cuộc lý trí cũng chẳng thắng nổi con tim, một chút men rượu say nóng hổi, hơi thở cứ hòa quyện vào nhau. Giọng nói anh thể hiện sự nhớ nhung kiềm nén bấy lâu. Giọng nói anh thể hiện sự nhớ nhung, kìm nén bấy lâu. Giọng nói Thy Thy một chút rụt rè, nhỏ nhẹ nhưng thu hút anh đến vô tận!
– Thy Thy…dây kéo chiếc váy này rốt cuộc nằm ở đâu?
Em biết lúc này không thể cản Hoàng Đức Long được nữa, anh đè lên người em, dùng sức mình để giữ người em lại đến nhúc nhích cũng thấy rất khó khăn, biết không thể thoát khỏi anh em cố nghĩ cách…
Em cũng đang say mà, em cố nhắm mắt lại…
– Em say rồi ạ, em ngủ đây, nếu mà có tìm được dây kéo thì một mình sao hứng thú được.
– Thy Thy, em mở mắt ra nhanh cho tôi.
Em nắm tay Hoàng Đức Long đặc vào dây kéo ngay bên hông phải rồi nói:
– Anh kéo đi, em say rồi, không thể nào cùng anh làm chuyện đó được, chuyện đó mà một mình thì tẻ nhạt vô cùng.
Hoàng Đức Long không chịu thua, anh kéo thật nhanh dây kéo xuống rồi dừng lại, thấy em nằm im lặng giả vờ say anh càng cay cú, không ngờ em lại dùng cái cách không ai nghĩ ra này.
Tay Hoàng Đức Long luồn qua ngực em, làm em muốn thoát tim, anh nói:
– Tôi biết em giả vờ say, em thức dậy ngay cho tôi!
Em vẫn im lặng, nhắm chặt mắt bỗng im lặng tấm 3p, Hoàng Đức Long bật cười…
– Tôi cho em 1p để suy nghĩ kĩ, nếu không tôi sẽ trả thù em.
Nghe anh nói em kiểu bị bấn loạn, Hoàng Đức Long sẽ trả thù gì, anh đùa em à, nhưng em không sợ đâu.
Chuông điện thoại của anh reo lên:
– Tôi ở trên phòng, cậu lên đi!
– Tôi say nhưng không sao, cậu cứ lên phòng mà lấy hồ sơ, lúc nãy vì bận quá tôi đã mang về nhà luôn rồi!
Hoàng Đức Long bỏ điện thoại xuống, em hé mắt nhìn thấy anh ấy lấy vội chiếc áo choàng mặc vào. Lạ lắm, nếu bình thường anh ấy sẽ không cho ai lên đâu, nhưng lần này lại chủ động kêu anh Hòa lên, nếu anh Hòa lên thì sao nữa?
Hoàng Đức Long bình thản ngồi lên ghế, tiếng cửa phòng vang lên:
– Thôi chết lẽ nào anh Hòa đến nhanh vậy, đây là cách Hoàng Đức Long trả thù?
Anh vừa đi đến cửa, không thể cho Hòa biết em đang ở chung phòng với Hoàng Đức Long được?
Nhanh như chớp em ngồi bật dậy nhìn anh,
Hoàng Đức Long nhìn em có vẻ đắc ý, em nhìn trước mắt thấy tủ đựng quần áo lật đật mở cửa chui vào đó rồi đóng chặt cửa lại cũng là lúc cửa phòng mở ra.
– Chủ tịch, anh say à, hôm nay chủ động về nhà, cuộc hẹn với Thy Thy sao rồi?
– Bình thường!
– Thy Thy về rồi à anh!
– Chắc là vậy?
Không khí im lặng tầm 30 giây thì em nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhìn xuống dưới giật mình vì chiếc váy bị kẹt ngay cánh cửa, em vội vã rút vào.
– Dừng lại, cậu định làm gì vậy? (Hoàng Đức Long lên tiếng)
– Chủ tịch, anh gọi cô nào ở cùng anh à, bình thường anh say anh có thể đâu?
– Cậu nói năng gì thế?
– Rõ ràng trong cánh tủ kia, có ai đó, thậm chí em vừa thấy có người kéo miếng vải màu trắng vào nữa.
– Ma đấy! (Hoàng Đức Long cắt ngang lời anh Hòa)
– Anh sống với ma, thế để em kiểm tra!
– Hòa…cậu xuống dưới được rồi!
– Chủ tịch, anh đã gặp lại Thy Thy rồi, thậm chí anh đã nhịn hơn 2 năm, thêm vài ngày nữa không được sao?
– Không, tôi không thể nhịn được.
– Chủ tịch…
– Tôi cứ ngỡ cái bệnh hôm bác sĩ nói hết rồi, ai ngờ gặp lại Thy Thy tôi lại tái phát. Cậu nói đi, giờ tôi phải làm sao?
– Chủ tịch muốn lên giường với cô ấy lắm rồi ạ?
Ai đó đập lỗ tại em cái đi…
– Cậu có cần thô thiển vậy không?
– Có phải không em mới biết cách!
– Đúng vậy! (Hoàng Đức Long cố tình bẻ lái để em nghe).
– Thế thì đừng cho cô ấy biết là chủ tịch muốn ăn cô ấy, chủ tịch làm thế nào mà để cô ấy muốn biến chủ tịch thằng bữa tối của mình ấy!
Em đang nghe cái gì vậy, anh Hòa thật là quá đáng. Sau cuộc trò chuyện đó anh Hòa rời đi, một lúc sau em bước ra…
– Tôi sẽ chở em về khách sạn.
– Chủ tịch, em nghe hết rồi ạ.
– Chẳng lẽ nào em không nghe?
– Em xin lỗi, nhưng ban nãy em buồn ngủ thật.
– Em thôi đi, tôi cũng chỉ thử em thôi, chứ tôi cũng có cái giá của tôi mà!
– Dạ, là sao ạ?
Hoàng Đức Long đứng dậy, vô tư cởi chiếc khăn choàng rồi quay lưng lại giây phút đó khiến em muốn gục ngã, em chỉ muốn lao tới biến anh thành bữa tối của mình thôi. Anh cố tình để cho em thấy thân thể của anh mà, nhìn từ trên xuống dưới mà muốn gục ngã, em là con gái em cũng biết rung động dậy. Tất cả là Hoàng Đức Long cố tình….
– Sao nào, có phải em cảm thấy khó ở trong người không? (Hoàng Đức Long bỗng lên. tiếng) – Vâng, cảm thấy hơi hối hận.
– Từ giờ tôi sẽ cho em thấy thêm vài lần nữa, để xem em cố chấp đến đâu.
Hoàng Đức Long quay mặt lại cười khiêu khích, vừa săn tay áo vừa bước lại gần em.
– Để tôi thử cảm giác, đưa vợ mình lên giường như thế nào.
– À…chúng ta là…
– Chúng ta là vợ chồng đấy!
Hoàng Đức Long cố tình đẩy em ra khỏi phòng kiểu đang ghét em cực kì. Lúc xuống dưới nhà em giật mình khi anh Hòa vẫn đứng trước chờ, nhưng càng giật mình khi thấy một người.
Anh Hòa và người đó bước tới, còn em và Hoàng Đức Long đứng một hướng, khi đối diện nhau người đó chào hỏi trước:
– Thy Thy…cậu về Việt Nam khi nào, sao không báo tớ biết?
– Mẫn Nhi, tớ về cũng khá lâu đấy, nhưng không hiểu sao lại không nhớ đến cậu!
Gương mặt Mẫn Nhi có vẻ cực kì khó chịu khi thấy em bước ra từ nhà chủ tịch, mắt cậu ấy đỏ lên, lúc ấy em hiểu được rằng Mẫn Nhi sẽ là người làm em đau khổ nhất trong cuộc tình với chủ tịch.
– Cậu bàn công chuyện trong nhà chủ tịch à? (Mẫn Nhi bước tới trước mặt em gần hơn) – Uh, chủ tịch yêu cầu như vậy, ở một nơi sang trọng yên tĩnh hiệu quả công việc sẽ cao hơn.
Anh Hòa chau mày nhìn em, em cũng chẳng sợ gì cả, cậu ấy đang điều tra em.
– Chủ tịch, anh say ạ???
Mẫn Nhi chuyển ánh mắt sang hướng Hoàng Đức Long rồi bước tới gần hơn chút nữa.
– Chủ tịch, cổ áo anh chưa được bẻ ngay ngắn, để em giúp anh.
Mẫn Nhi đưa tay lên gần cổ Hoàng Đức Long thì em bước sang trước mặt Mẫn Nhi, em gạt tay Mẫn Nhi xuống…
– Chủ tịch Long, em có thể chỉnh lại cổ áo cho anh được chứ?
Hoàng Đức Long khoái chí bật cười nói:
– Vợ tôi rất ghen, nhưng nếu em giúp tôi chỉnh lại cổ áo…thì vợ tôi sẽ không ghen với em đâu Thy Thy!
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 39 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: mua xích đu, thanh lý ghế hồ bơi, sản xuất dù lệch tâm, bộ amenities khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.