Tôi là kỹ nữ – Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

139,961 | Thứ bảy, 11/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông đeo mắt kính, mặc quần tây đen, áo len màu đen cổ cao, tóc hai mái nhìn em với vẻ lạ lẫm. Anh ta cũng cao ráo gần 1m8, vì không nghĩ anh họ của Mẫn Nhi đẹp trai như thế nên em hơi lơ đãng.

Chap 34: Những thử thách mới ở Đài Loan

– Hello, Can I Help You? (anh ta mỉm cười thân thiện)

– Vâng…em muốn tìm Mẫn Nhi!

– À…em là người Việt à?

– Vâng ạ?

Em cười thật tươi trả lời, giây phút đó anh ta nhìn vào mắt em rất lâu rồi gãi đầu…

– Anh tên Thành, là anh họ của Mẫn Nhi.

– Dạ…em là Thy Thy, là bạn học chung lớp với Mẫn Nhi.

– Thy Thy…em anh nó có cô bạn như em thế mà anh không biết nhỉ?

Thành cố gắng tiếp chuyện với em nhưng em muốn vào vấn đề chính.

– Em có thể gặp Mẫn Nhi không ạ?

– Mẫn Nhi rời đi từ hôm qua rồi, nghe đâu được nhận học bổng được Tập đoàn lớn mời về Việt Nam thực tế, em là bạn nó em không biết sao?

– À…vậy ạ?

– Em vào nhà uống nước đi, bên ngoài lạnh lắm.

 – Dạ thôi, em xin phép, em cũng về đây, từ đây về nhà em khá xa em nên em xin phép!

Em cúi đầu chào Thành rồi quay đi thật nhanh, lúc này 1h chiều sắp có chuyến xe buýt, nếu trễ chuyến em phải đợi đến 4h chiều lần. Em chạy đi thì nghe tiếng bước chân từ phía sau chạy theo.

– Thy Thy, Thy Thy…!

Em vừa thở, vừa quay lại:

– Nhà em ở đâu, để anh đưa em về: (là Thành)

– Dạ không, em thật ra không muốn làm phiền đến ai và cũng không thân thiết tới mức anh phải đưa về. Anh đừng tốt với em, chẳng qua em đến tìm Mẫn Nhi thôi, còn ngoài ra em không quen biết anh.

– Nhưng mà…

– Bye anh!

– Không ngờ lần gặp gỡ tình đó em đã làm Thành say nắng tới mức anh ta đã tìm kiếm thông tin của em nát cả trường, anh ta dò hỏi Mẫn Nhi ngày đêm. Anh ta còn nói nhất định sau này em tốt nghiệp trở về Việt Nam anh ta cũng sẽ trở về đó để phát triển sự nghiệp theo đuổi em đến cùng.

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

Tôi là kỹ nữ – Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

– Nếu em trở về gặp lại Long, đứng bên anh, yêu anh thì chẳng còn gì để nói. Trời đất bỗng sắp xếp sự xuất hiện của Thành để làm gì…Thành sau này khiến Hoàng Đức Long ghen tuông đến phát điên.

Cuối cùng em ra sức từ chối khéo Thành để trở về nhà kịp chuyến xe buýt vào lúc 1h, lúc đó em chẳng nghĩ gì hết đâu, chỉ nghĩ đơn giản tới tìm Mẫn Nhi nhưng không gặp thì ra về thôi. Sau vài ngày thì điện thoại em hay có số lạ gọi đến rất nhiều lần, nhưng vì em ít bạn cũng không giao lưu nhiều với ai nên hạn chế nghe máy.

– Thy Thy, số máy này có phải là Thy Thy không?

Em cầm điện thoại lên đọc tin nhắn rồi thả xuống không quan tâm lắm, nhưng điện thoại tiếp tục có tin nhắn báo tới lần 2.

– Anh là Thành, em còn nhớ anh không?

Em biết chắc chắn có vấn đề gì đó, nếu Thành không có ý gì với em thì sẽ không bao giờ chủ động xin số điện thoại của em rồi nhắn tin như vậy, em cũng thừa biết người cho số em cho Thành ngoài Mẫn Nhi ra thì con ai vào đây?

– Chúng ta có thể làm bạn được không, tuần này anh có việc lên khu nơi em ở, anh có thể mời em đi ăn được chứ?

Em đọc tin nhắn rồi thở dài:

– Nếu anh là Hoàng Đức Long tôi sẽ gật đầu đồng ý ngay tức khắc!

Em nghĩ đến rồi mỉm cười, hóa ra bây giờ nghĩ cần nghĩ đến anh là em vui như vậy, hẳn là anh đã làm cho em yêu sâu đậm, nhân từ đến mức chẳng biết trách móc, cũng chẳng biết oán hận anh là gì. Đáng ra sau nhiều lần bị anh tuyệt tình em phải hận anh rất nhiều, nhưng em lại âm thầm lặng lẽ nhớ về anh, cũng âm thầm lặng lẽ yêu anh chờ đợi ngày thật sự giỏi giang để về. Chúa ơi…em chỉ biết nghĩ đến anh mà không muốn dành chút tình cảm nào cho ai khác, em ngốc nghếch. đến mức chỉ biết rung rộng trước người đàn ông mang tên Hoàng Đức Long ấy.

Em tìm hiểu thông tin trên báo mạng, thì ra

Tập Đoàn mà Mẫn Nhi về thực tế chính là của Hoàng Đức Long, trong một buổi ra mắt dự án mới được trình chiếu rộng rãi trên ti vi em đã thấy bóng dáng Hoàng Đức Long xuất hiện, vẫn vẻ mặt đẹp trai vô cực, vẫn vẻ mặt khó mà để lộ ra một nụ cười dù là cợt nhả, vẫn ánh mắt đăm chịu tập trung vô điều kiện vào một thứ gì đó không quan tâm đến bất cứ điều gì. Đúng rồi, đối với mọi người anh là nhất mà, còn lại là nhất để anh quan tâm?

Em thấy anh bắt tay đối tác, cúi đầu lịch sự rồi quay lưng bước đi. Sau lưng mà Mẫn Nhi đi cùng anh Hòa nhưng họ có vẻ thân thiết nói chuyện cùng nhau. Mẫn Nhi lúc nào cũng đem theo máy ảnh đeo trên cổ, một chiếc cậu ấy để lại cho em, một chiếc cầm theo về Việt Nam.

Tối đó Mẫn Nhi viết email cho em:

– Tớ hết giận cậu rồi, bây giờ tớ rất muốn bay sang Paris.

– Thế thì cậu nhanh mà sang đây đi, chúng ta mãi là bạn tốt chứ?

– Uh…tất nhiên rồi, tớ có món quà bất ngờ cho cậu đấy.

– Chuyện gì đấy, cậu nói ngay bây giờ được không?

– Cậu biết tính tớ rồi, không được đâu. Cậu đợi thêm 3 tuần nữa đi, rồi tớ sẽ cho cậu biết!

Em đếm từng ngày Mẫn Nhi bay sang Paris lại, thậm chí còn xé tấm lịch ngay bàn ăn mỗi ngày. Đơn giản em nghĩ nếu cậu ta bay sang đây lại chắc chắn sẽ kể về Tập Đoàn của chủ tịch như thế nào, nghĩ đến lòng em lại rạo rực khôn nguôi.

Ngày hôm nay tháng 11/2015 Mẫn Nhi bay lại sang Paris, tan học em háo hức để ra sân bay đón cậu ta. Có một người đàn ông cầm một bó hoa hồng bự lắm đứng trước cổng trường em thầm nhủ:

– Cô nào hạnh phúc được người yêu tặng hoa thế!

. Nhưng bỗng người cầm bó hoa hồng đó che mặt lại, mỗi lúc càng tiến lại gần em, em nó sang bên trái thì người đó né sang bên trái, em đi sang bên phải thì người đó né sang bên phải, cuối cùng em đứng lại, người đó tiến lại đứng trước mặt em rồi từ từ khuôn mặt hiện ra:

Em cười nhếch môi biết bao ánh mắt đang nhòm ngó em, sao lúc này em thấy nó lảng nhách chứ không lãng mạng chút nào cả.

– Chào Thy Thy, rất vui khi gặp lại em.

– Bó hoa này?

– À, chẳng phải hôm nay Mẫn Nhi bay lại nơi đây sao, anh nhớ em cầm giúp anh bó hoa này,  anh đã chuẩn bị sẵn để tặng cho nó lúc đón nó ở sân bay, em cầm giúp anh nha.

– À, thì ra là thế.

Thành cười cũng đẹp trai phết, có má lúm đồng tiền, hàm răng trắng tinh hút lắm. Em nhận bó hoa trong tay cũng đáp trả lại nụ cười đó mà không nghĩ rằng Thành lấy cái lý do củ chuối đó để em nhận bó hoa trước mặt mọi người. Không ngờ Thành khéo léo đến vậy, mọi người thấy em nhận hoa liền vô tay chúc phúc, buồn cười quá em bỏ ra trước

– Thy Thy, chúng ta đi cùng nhau đi, đây là xe của anh.

– Xe anh ạ?

Chiếc xe màu đen Porsche đắt đỏ đậu ngay trường được Thành bấm nút mở cửa ra chờ đợi em bước vào:

– Chỉ là cùng nhau đi đón Mẫn Nhi thôi mà, nhanh lên đi em, nó sắp hạ cánh rồi đó.

Tôi là kỹ nữ - Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

Tôi là kỹ nữ – Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

– Vâng!!!

Em miễn cưỡng bước lên xe đi cùng Thành, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chúng em yêu nhau, em được người yêu đẹp trai cưng chiều, nhưng lúc đó mấy chị biết em nghĩ gì không?

– Nếu Hoàng Đức Long biết mình đang ngồi trên xe cùng trai lạ thì anh ấy sẽ như thế nào?

– Chân mày nhíu lại.

– Ánh mắt phát điên.

– Tay nắm chặt cú.

– Bước thật nhanh lại bên mình, rồi hét to :” Thy Thy tại sao em dám làm thế?”

Em ngồi nhìn ra cửa kính xe tưởng tượng rồi cười đắc ý như một con ngốc.

– Thy Thy, em vui lắm à?

Em giật mình quay lại nhìn Thành rồi cười, mà càng cười thì càng làm Thành thích em hơn thôi.
– Vâng, sắp gặp Mẫn Nhi rồi mà, em rất vui ạ!

Thành nhìn em cười say đắm. Chân đạp ga mạnh về phía trước, những ý tứ vô tình làm Thành mắc lưới không thoát được.

Đến sân bay, từ xa em đã thấy Mẫn Nhi rồi. Chúng em chạy đến ôm chặt lấy nhau rồi em hét lên:

– Mẫn Nhi, tớ nhớ cậu đến gần chết luôn, cậu biết không đấy?

– Tớ cũng vậy, tớ cũng nhớ cậu nhiều như cậu nhớ tớ vậy đó!

Hai đứa cứ như là người yêu gặp lại nhau sau bao ngày xa cách vậy. Tối đó em nôn nóng bó mật Mẫn Nhi hứa khi sang sẽ kể cho em nghe.

– Có phải người mà cậu yêu là chủ tịch Hoàng Đức Long không? (Mẫn Nhi hỏi em).

– Cậu…biết hết tất cả sự thật rồi à?

– Cậu hét lên cái tên đó đến điếc cả tai, làm gì có ai trùng hợp đến vậy, cậu dán hình khắp cả tường còn gì?

– Chủ tịch vẫn đẹp trai lắm phải không?

Mẫn Nhi gật đầu lia lịa:

– Quá đẹp trai luôn!!!

Em cười tủm tỉm kéo tấm chăn lại cắn cắn:

– Nhưng rất đáng ghét.

Em từ từ thả tấm chăn xuống:

– Vì không bao giờ nói chuyện với ai quá 3 từ, thật sự rất đáng ghét!

– Được rồi, nhưng chỉ cần đối với tớ chủ tịch như một vị thần là được nhé.

Mẫn Nhi đưa máy ảnh cho em xem, rồi mở hình lẫn video hôm đi cùng Long đến dự án mới. Cả đêm em như muốn ôm máy ảnh vào mới. Cả đêm em như muốn ôm máy ảnh vào lòng. Hết xem hình rồi lại xem video, xem xong chỉ muốn hét to:

– Sao anh làm em yêu nhiều đến vậy, ác quỷ đúng thật anh đánh cắp trái tim em rồi.

Tháng 10/2016…Paris!!!

Một năm sau đó, anh Hòa không hề chủ động nhắn tin em như trước nữa, bấy giờ em là người chủ động nhắn tin cho anh Hòa rất nhiều lần. Thời gian trôi qua đến dịp cuối tuần Thành, Mẫn Nhi. Em đều gặp gỡ đi ăn với nhau, lúc này em và Mẫn Nhi đều cảm nhận được tình cảm Thành dành cho em rất nghiêm túc, Thành từng hỏi em:

– Anh có cơ hội để đến với em không?

Em dứt khoát trả lời:

– Em đã có người trong mộng rồi, người đó đẹp trai, giàu có hơn anh rất nhiều!

Em biết nói như vậy Thành sẽ buồn nhưng không nên khiến người ta nghĩ sẽ có cơ hội đến bên em, thả thính là tội ác.

Lại sắp công cố danh sách nhận học bổng của năm nay, một năm trôi qua thật nhanh, tối đó em nhắn tin cho anh Hòa:

– Anh Hòa…anh vẫn còn sống chứ? (buồn. cười em không, vì không trả lời tin nhắn nên bị em đá đểu)

– Anh chết thật rồi!

5p sau khi im lặng, anh Hòa gửi qua 10 tấm hình. Em mở mắt thật to để xem, còn không quên dụi mắt vài lần cứ nghĩ là đang mê.

Trước màn hình máy tính là khuôn mặt Hoàng Đức Long nhưng bây giờ 10 tấm hình đều nở nụ cười tươi rói như đang hạnh phúc lắm, chẳng nát mặt buồn mà giờ đây cảm thấy như chủ tịch đang hồi xuân.

– Em thấy không, chủ tịch bây giờ không còn buồn như xưa đâu, dạo này cười nói nhiều

lắm, có vẻ chắc hồi xuân rồi, bệnh tương tự chữa được rồi.

– Chủ tịch quên Thy Thy rồi?

– Cũng có thể đấy chứ?

Tấm hình thứ 9 Hoàng Đức Long tay cầm ly rượu vang cụng ly với một cô gái vô cùng xinh đẹp, ánh mắt Hoàng Đức Long nhìn cô ấy có vẻ không rời. Vẫn bộ vest sang trọng, một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu nhấp môi nhưng sang tấm hình thứ 10 vẫn giữ ánh mắt hướng về cô ta.

Cảm giác em lúc đó trống rỗng. Hơi đau đau nhói ở tim, giống như em sắp bị tuột mất điều gì đó, em sơ Hoàng Đức Long có tình cảm với ai khác. Chợt nhớ lại em và anh đã xa nhau tận 2 năm, 2 năm rồi đấy!

Em đứng dậy khỏi máy tính, bỗng kéo vali xuống, xếp hết những đồ dùng cần thiết vào 4 cái vali:

– Thy Thy, cậu đang làm gì vậy, tại sao lại xếp đồ vào vali?

-..ấm ức, đau lòng!

– Thy Thy, một năm rồi tớ mới thấy cậu khóc, có chuyện gì, mẹ cậu có chuyện gì à?

Em đứng dậy nhìn Mẫn Nhi mắt long lanh nói:

– Học bổng đợt này, cậu có thể nhường tớ đợt thực tập mới không?

Mẫn Nhi đang cầm cốc cà phê trên tay định uống bỗng mắt chớp chớp bất ngờ:

– Cậu đã muốn trở về Việt Nam rồi sao? –

 Uh, tớ kiệt sức rồi.

– Được, được chứ, tớ đồng ý mà!

Em nở nụ cười trên môi lẩm bẩm:

– Hoàng Đức Long, đã đến ngày em trở về Việt Nam…ai cho phép anh dành ánh mắt đưa tình với người phụ nữ khác ngoài Thy Thy?

Em mong đến từng ngày để nhận học bổng đợt này, không giấu gì các chị em thuộc dạng học viên xuất sắc nhất lớp, em không dám nói em giỏi nhưng vì những chuyện đã xảy ra. Vì ánh mắt khinh thường của mẹ Long làm cho em thêm quyết tâm hơn bao giờ hết.

Chẳng ai nghĩ sau này em sẽ thành công như vậy. 2 năm học tại Paris em đã học hỏi được rất nhiều điều về lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Tham gia nhiều đợt thực tế, được các công ty lớn nhỏ để ý và nhận làm khi ra trường nhưng em đều khéo léo từ chối vì suy cho cùng nơi mà em muốn về cũng chỉ là Việt Nam thôi.

Buổi sáng hôm nay là ngày mà em được nhận học bổng, em hăng hái đến mức đến sớm nhất lớp để chờ thầy vào, 30p sau thầy giáo xuất hiện:

– An Thy…

Thầy bỗng gọi tên em, sao em thấy không lành ta?

– Dạ, vâng em nghe thầy!

– Chắc đợt học bổng này em cũng sẽ nhường cho bạn khác đợt thực tế nhỉ?

Hình như ông thầy bị quê lần trước em từ chối nên cố tình cà khịa em đây này.

– Dạ, em năm nay ngoan ngoãn và sẽ nhận nghe lời thầy 100% ạ, em không cãi lời thầy!

– Thật không?

– Dạ tất nhiên rồi ạ, đúng không Mẫn Nhi?

Mẫn Nhi ngớ người gật đầu theo lía lịa:

– Dạ đúng thầy ạ, năm nay An Thy sẽ đồng ý tất cả đề nghị của nhà trường sắp xếp thầy ạ.

– Không làm khó thấy trước ban giám hiệu nữa.

– Được rồi!

Thầy giáo mỉm cười gật gật đầu. Rồi cầm 5 tấm học bổng đọc tên lần lượt từng người. Thy Thy là người hai năm xuất sắc đều vinh danh đọc tên vị trí số 1 trong lớp.

– Năm nay trường chúng ta có đợt thực tế mới.

– Vâng ạ! (em lo ta chờ đợi kết quả)

Chưa bao giờ em thấy em con nít đến vậy.

– Đợt này thầy muốn An Thy phải đi thực tế:

–  Dạ vâng!

– Tập đoàn bất động sản này cần người giỏi giang, chuyên cần. Không cần tuổi tác phải lớn, cũng chẳng cần có kinh nghiệm. Họ cần một người trẻ tuổi có sự bức phá trong suy nghĩ, dám nghĩ dám làm. Lấy được hợp đồng triệu đô cho họ, thì về nghiệp vụ họ sẽ đào tạo từ a-z.

– An Thy, sao em lại chau mày?

– Dạ nghe có vẻ áp lực công việc khá cao đúng không thấy?

– Đúng rồi, vì họ là Tập đoàn lớn nước ngoài về đầu tư ở Việt Nam mà?

Em và Mẫn Nhi nhìn mặt nhau, mồ hôi lấm tấm trên trán em. Em biết có điều gì đó chẳng lành sao nghe khủng khiếp quá vậy chẳng đơn giản như đợt học bổng đợt đầu.

– Thầy ơi có nghĩ là…

– Có nghĩa là đợt thực tế lần này em phải sang Đài Loan để học hỏi thêm và giúp đỡ họ. Họ đã xem qua hồ sơ của em, những thành tích mà em đạt được. Em muốn em làm mũi tàu cho họ tấn công vào thị trường các nước Đông Nam Á!

– Đợt thực tế lần này em phải sang Đài Loan ạ?

– Đúng rồi, em có nhận không thì nói cho tôi biết!

Thày cầm giấy trờ học bổng đưa em, đặt tờ giấy kí xác nhận tham gia đợt thực tế năm 2016 tại Đài Loan.

Không ngờ ông trời lại trớ trêu đến vậy. Lúc em chưa muốn trở về Việt Nam thì cơ hội đến em gạt bỏ đi. Giờ đến lúc em muốn quay về Việt Nam thì ông trời lại sắp xếp em đi Đài Loan.

– An Thy, lần này tôi không cho em thời gian để suy nghĩ, cũng không cần em trả lời gì cả. Nếu em đồng ý, thì hãy kí rõ họ tên vào biên bản

Người ta nói, nếu muốn gặp nhau thì đi đường tắt…còn không phải chờ cả trăm năm. Kí vào biên bản xác nhận đợt thực tế Đài Loan sao, còn Hoàng Đức Long thì phải chờ trăm năm mới gặp lại?

Tôi là kỹ nữ - Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

Tôi là kỹ nữ – Những thử thách mới ở Đài Loan (Chap 34)

Lúc đó em như đang đứng giữa con đường, lối nào để chọn cũng có vẻ thuật sự rất khó khăn và dằn vặt em. Em và thầy nhìn vào mắt nhau chăm chăm. Thầy dường như rất dứt khoát và không cho em cơ hội lựa chọn. Em thật sự ra muốn về Việt Nam chứ không phải Đài Loan.

– An Thy, em không có nhiều thời gian, vậy thì lần này sẽ nhường lại đợt thực tế cho người khác vậy.

Thầy cầm tờ giấy rút tay lại, lúc đó không cần suy nghĩ gì thêm em nắm cánh tay thầy lại rồi nói:

– Em sẽ đi Đài Loan!

-…(Thầy nhìn em mỉm cười)

– Nhưng mà…

-… (nụ cười của thầy tắt hẳn nhìn em chăm chăm như ghét em lắm)

– Nếu thời gian sắp tới, có tập đoàn nào có dự án đầu tư ở Việt Nam. Nếu chưa tới ngày đi thực tế Đài Loan, em có thể đổi chỗ được không ạ?

– Cơ hội về Việt Nam của em chỉ đến một lần thôi, không đổi, không trả, không là không.

(thầy em quả quyết)

– Vâng…

– Kí để thầy còn đi lên phòng ban.

Em cầm cây viết, đặt tờ giấy rồi kí xác nhận trong sự tiếc nuối tột cùng. Nếu lúc đó Mẫn Nhi không lay lay cánh tay em chắc có khi em vẽ rồng vẽ rắn lên phần chữ kí rồi.

Chỉ còn một tuần nữa là em thu dọn hành lý, tư trang cho 3 tháng thực tế ở Đài Loan…

– Cái gì chứ, 3 tháng cho đợt thực tế! (em hét lên)

– Uh, ra quyết định rồi, ban đầu chỉ 1 tháng, bây giờ lại ba tháng, tớ cứ nghĩ giống năm trước cơ?

– Mẫn Nhi, tớ thật sự muốn về Việt Nam, 3 tháng ở Đài Loan sẽ làm tớ điên mất!

– Có phải cậu muốn gặp cái tên Hoàng Đức Long lắm rồi phải không?

Em ngồi vò tờ giấy trong tay nhìn Mẫn Nhi:

– Tớ nhớ là thật, nhưng tớ muốn về để xử Hoàng Đức Long thì đúng hơn.

– Haha…cậu chỉ là đơn phương, hoặc chỉ là người yêu. Làm gì có quyền để xử chủ tịch Tập Đoàn, Thy Thy cậu ngốc thế làm sao được?

– Haha…thường những người ngốc lại làm được nhiều việc kẻ thông minh phải bó tay. Tới gì lạ thì sau này cậu sẽ rõ!

Trong ánh mát của Mẫn Nhi có vẻ bất ngờ, thất vọng điều gì đó. Mẫn Nhi cầm tách cà phê trên tay im lặng rồi uống. Em đi ngang qua chạm vào vai Mẫn Nhi, rồi đứng lại:

– Tớ đã từng hứa với bản thân mình. Sẽ không bao giờ đánh ghen nếu như Hoàng Đức Long phản bội tớ. Trước khi làm điều gì đó, tớ sẽ xem người phụ nữ ấy là ai. Và nếu…nếu người thay đổi là Hoàng Đức Long thì tớ sẵn sàng nhường đồ cũ lại cho một người thiếu thốn đang cần. Cậu hiểu không Mẫn Nhi?

– Tại sao cậu lại nói nhiều như thế Thy Thy?

– Tại vì…cậu nói tớ ngốc, ngoài Hoàng Đức Long ra, chẳng có ai có tư cách bảo tớ ngốc cả!

Đêm đó, ngồi trên chiếc ghế màu trắng. Bàn nhỏ nhắn xinh xắn màu trắng.Từng làn khói mỏng manh bay bay trước mắt của tách cà phê nóng hổi, em đang suy nghĩ về Mẫn Nhi…

Chưa bao giờ em có những suy nghĩ như thế này. 1 tháng ở Việt Nam thực tế tập đoàn chung với Hoàng Đức Long đã có những chuyện gì. Mẫn Nhi thật sự là ai? Có phải như lời anh Hòa nói là một cô bé du học bình thường được sắp xếp ở chung với em cho có bạn có bè không?

Tại sao mỗi lần nhắc đến cái tên Hoàng Đức Long cậu ấy lại có vẻ đá xoáy em chứ không phải hiểu thông cảm như những lần trước nữa. Mọi việc thay đổi sau đợt thực tế cậu ấy trở về đây. Em rùng mình đặt tách cà phê xuống.

– Không đâu, Mẫn Nhi không thể thích Hoàng Đức Long được!

Vừa lúc đó, Mẫn Nhi gõ cửa phòng. Nhưng em đã lặng lẽ tắt điện đi giả vờ đã ngủ. Cậu ấy gõ đến 2-3 lần những em vẫn lặng thinh.

Đến ngày bay đi Đài Loan. Em mới phát hiện được một việc tày đình khiến em không thể không trách Mẫn Nhi:

– Thầy ạ, Mẫn Nhi lại được thực tế ở Việt Nam lần 2?

– À…(Thầy lắp bắp)

– Chuyện này là như thế nào, tại sao thầy nhất quyết từ chối cho em về Việt Nam?

– Thật ra, Mẫn Nhi xuất thân từ gia đình giàu có, ba mẹ Mẫn Nhi mỗi năm đều muốn sắp xếp về Việt Nam. An Thy, Đài Loan sẽ tốt hơn gấp ngàn lần, đừng hiểu lầm thầy!

– Em chỉ cần thầy trả lời câu này nữa thôi ạ, có phải Mẫn Nhi chủ động yêu cầu cho em đi Đài Loan không ạ?

– Mẫn Nhi không yêu cầu em đi Đài Loan, nhưng Mẫn Nhi ra yêu cầu năm nay Mẫn Nhi lại trở về Việt Nam lần nữa.

Em nhớ cái lần em dọn đồ. Em nói em muốn Mẫn Nhi nhường đợt thực tế học bổng năm nay, cậu ta gật đầu lĩa lịa đồng ý, nhưng…em hiểu rồi!

– Vâng ạ, không sao thầy ạ, Đài Loan cũng tốt!

Em mỉm cười với thầy, sáng đó em cùng một vài người ở trường khác khóa đi chung một đoàn 10 người, Mẫn Nhi không tiễn em, vì sáng đó cậu ta bay về Việt Nam, đau không chứ?

Trên chuyến bay, em không khóc, không buồn, nhưng lại hụt hẫng. Nếu ông trời sắp đặt mọi việc như thế, thì làm sao có thể trái ý ông trời được?

Đài Loan ngày đầu tiên:

– Trong 3 học viên ngồi đây, ai có số điểm tốt nghiệp cao nhất?

Em cầm trên tay tập hồ sơ cúi đầu chào rồi lịch sự đưa cho họ:

– Vâng, chính em ạ!

Sau đó họ lần lượt xem tất cả 3 hồ sơ rất lâu, rồi nhìn từng người sau đó họ đặt mộ câu hỏi:

– Nếu một trong ba em tiếp cận đối tác để kí được hợp đồng béo bở. Nhưng được biết đối tác là một trong những đơn vị máu lạnh, khó tính. Rất ít khi bỏ thời gian để gặp gỡ khách hàng trừ khi khách hàng đó thực sự tiềm năng, thì các em sẽ làm gì?

Em trả lời rằng:

– Nếu như chủ tịch tập đoàn đó là người có gia đình rồi thì chắc chắn họ rất kĩ tính. Thời gian đối với họ là vàng thì chúng ta không thể để họ thấy chúng ta không biết quý trọng thời gian. Gặp những đối tác như vậy, em nghĩ nên trình bày thẳng vấn đề. Cái cốt yêu là cho học thấy lợi nhuận rõ ràng trong việc hợp tác. Tất cả sẽ được giải quyết.

Trưởng bộ phận bên tập đoàn em thực tế nói nhỏ vào tai nhau rồi họ hỏi tiếp.

– Thế nếu như chỉ tịch tập đoàn là một người trẻ tuổi chưa có gia đình thì em sẽ đưa ra kế.

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 35 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: mua xích đubáo giá ghế bể bơibảng giá dù che nắng ngoài trờiđồ dùng 1 lần trong khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999