Tôi là kỹ nữ – 1 năm sau (Chap 33)

100,037 | Thứ bảy, 04/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Liệu cuộc sống của Thy Thy ở Paris có suôn sẻ, nỗi nhớ đong đầy hướng đến Hoàng Đức Long mãi không bao giờ nguôi…

Chap 33: 1 năm sau…

Paris vào một buổi sáng ngày đông lạnh buốt, em và Mẫn Nhi cùng nhau đứng đợi xe buýt, tuyết cứ rơi mãi không thôi, từng cơn gió chỉ nhè nhẹ nhưng cũng khiến em đứng ngồi không yên vì cái lạnh. Em đưa tay ra hứng lấy tuyết rồi bất chợt Mẫn Nhi hỏi:

– Cậu còn yêu cái tên Hoàng Đức Long gì đấy không?

Em không nhìn Mẫn Nhi nhưng tự nhiên khi nghe nhắc cái tên Hoàng Đức Long vào một buổi sáng lạnh giá như thế này làm tim em thắt lại. Giống như thời gian qua em đã cố gắng chấp nhận, cố gắng cất anh vào góc nhỏ trong tim hôm nay con bạn lại nhắc đến làm khóe mắt em bỗng dưng cay cay. Em rút tay lại đút vào túi áo rồi nhìn Mẫn Nhi:

– Sao cậu lại nhớ rõ họ tên của người đàn ông ấy kĩ thế, 1 năm qua chúng ta có nhắc về người đó đâu?

– À…cái tên khá ấn tượng, Long là rồng, rồng bay trên trời, chắc vì thế nên tớ nhớ như in.

– Sao cậu lại ấp úng vậy, cứ như là cậu biết về Hoàng Đức Long ấy. (em nhìn Mẫn Nhi nói)

– Cậu lại đa nghi nữa rồi.

Em nhin Mẫn Nhi rồi cười. Có ai đó để nhắc cũng tốt chứ, chưa bao giờ em để Mẫn Nhi thấy em khóc, đặc biệt là khóc vì trai.

– Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ?

 – Tớ đã bảo…Hoàng Đức Long là người tớ yêu nhất trên cuộc đời này, mãi mãi về sau còn gì?

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - 1 năm sau (Chap 33)

Tôi là kỹ nữ – 1 năm sau (Chap 33)

– Cậu có nhớ Việt Nam không?

– Không!!!

– Không?

– Tớ không nhớ Việt Nam, vì cái tên Hoàng Đức Long chiếm hết nỗi nhớ của tớ rồi, chẳng còn chỗ cho điều gì khác.

 Xe buýt đến em vội vã leo lên xe trước. Đoạn đường đến trường phải mất 1 giờ đồng hồ mới đến nơi. Mẫn Nhi luôn có thói quen cầm máy quay quay em, quay các thứ. Em từng hỏi tại sao lại có sở thích như vậy. Cậu ấy trả lời sau này để dành làm kỉ niệm thời còn đi học, thời Paris, biết đâu sau này những thứ mà cậu ấy quay lại chính là những thứ em cần. Vậy nên chỉ cần cậu ấy cầm máy quay quay em, em đều nhiệt tình hợp tác, mà quên mất cái gì cũng cần có lý do!

Buổi tối ở Paris buồn đến nao lòng, tuyết rơi phủ trắng xóa để lộ những ngọn đèn đường lúc ẩn lúc hiện, em cũng không ngờ đã một năm trôi qua em và anh không liên lạc với nhau, cuộc sống của anh như thế nào…đặc biệt là có yêu người đàn bà nào khác không? Chỉ cần nghĩ đến cái tên ác quỷ đó có người phụ nữ nào khác là lồng ngực em lại nặng trĩu cảm giác đau đớn khôn nguôi.

Tối đó lang thang trên youtube nghe các bản nhạc buồn, em ngồi lục lại từng dòng tin nhắn cũ, nhưng không phải tin nhắn của anh Long, mà là tin nhắn của anh Hòa…

– Thy Thy, em không muốn liên lạc với chủ tịch sao, nếu muốn anh sẽ giúp em mà?

– Thy Thy, hôm nay chủ tịch bị sốt, sức khỏe kém hẳn đi, phải hủy chuyến công tác, em có muốn nói gì với chủ tịch không?

– Thy Thy, hôm nay chủ tịch đi đánh gôn,

trong lúc cầm cây giơ lên chuẩn bị đánh thì bỗng chủ tịch mỉm cười một mình rất tươi, anh biết chắc chắn lúc đó chủ tịch nghĩ về em!

Dòng tin nhắn gần nhất anh Hòa nhắn cho em

như sau:

– Thy Thy, em có muốn về Việt Nam vài hôm không?

Những tin nhắn của anh Hòa em đọc không sót một chữ, các chị biết không em đọc đi đọc lại tin nhắn anh Hòa viết về Long rất nhiều. Em biết anh Long cũng rất nhớ thương em nhưng bản chất đàn ông chẳng bao giờ muốn chủ động mặc dù nhớ thương đến phát điên, vả lại em là người trốn chạy rời bỏ anh ma?

Đọc đi đọc lại tin nhắn em chẳng kiềm lòng được nữa. Đã gần 6 tháng em không liên lạc hay rep bất cứ tin nhắn nào của anh Hòa vì không muốn nỗi nhớ về anh bị đào bới. Mặc dù cứ 1 tuân anh Hòa lại nhăn kể về chủ tịch như thế này thế kia. Em đặt tay lên bàn phím, gõ từng chữ…

– Chủ tịch…vẫn còn yêu em chứ ạ?

Ngay lập tức 30 giây sau khi em gửi tin nhắn, anh Hòa trả lời ngay.

– Chào Thy Thy, em có muốn liên lạc với chủ tịch không?

– Dạ, không anh ạ.

– Chủ tịch…nhiều lần phải gọi bác sĩ đến để  khám bệnh.

Em giật mình, lo sợ anh bị bệnh hiểm nghèo hay ung thư gì đó, nhanh chóng trả lời:

– Có chuyện gì thế, rốt cuộc anh ấy mắc bệnh hiểm nghèo hay sao ạ?

– Bệnh này chẳng có cách nào chữa được nữa.

Tim em bỗng đập nhanh hơn, tay em run run, lo sợ:

– Nói đi, anh Long bị bệnh gì?

– Theo bác sĩ nói bệnh này chỉ có một người mới chữa được thôi.

– Anh Hòa, em xin anh đấy, em phải đặt vé về Việt Nam gấp, chẳng lẽ chủ tịch sắp chết?

– Haha…là bệnh tương tư!

Một phen anh Hòa làm em hú vía, giận quá em gập máy tính lại leo lên giường trùm kín chăn, đếm đó em khóc sưng cả mắt, lâu lắm rồi em mới yếu lòng như thế!

Cái tên ác quỷ đáng ghét đó bây giờ đang làm gì, ở đâu, có biết là em nhớ đến thế nào không. Cả hai mặc dù ai cũng nhớ đến nhau nhưng nhất quyết không liên lạc, sau vài 6 tháng đầu em cố liên lạc với anh, nhưng bị anh tuyệt tình không muốn gặp em thì em giận ngược lại.

Cảm giác cuộn tròn trong chăn khi bên ngoài tuyết cứ rơi, cảm giác nhớ về ai đó nhưng không thể đến bên họ cũng tuyệt chẳng kém, biết là đau buồn, biết là héo mòn con tim nhưng có một ai đó để nhớ để cố gắng chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao.

Sáng hôm sau em và Mẫn Nhi cùng đến trường, hôm nay em rất vui vì đã có kết quả

của một năm học vừa qua, em tin chắc rằng mình sẽ đạt kết quả tốt nhất.

– Thy Thy, nếu cậu được nhận học bổng, cậu sẽ thông báo cho ai đầu tiên.

– Tớ sẽ thông báo cho Hoàng…(em ngừng lại)

 – Hoàng…là người đàn ông ấy?

– Không, là mẹ của tớ.

– Sao cậu không thử thông báo cho người đàn ông ấy biết, tại sao mỗi lần nhắc đến người đàn ông ấy mắt cậu buồn thế kia?

– Thôi nào, có dịp tớ sẽ kể nhé.

– Một năm chúng ta biết nhau rồi đấy, cậu có kể gì đâu.

– Sao lại cứ…

– Thy Thy, nếu cậu thích làm điều gì đó, muốn làm gì đó cậu cứ làm đi, đừng vì cái tôi của mình mà vô tình đánh mất tình yêu.

– Mẫn Nhi cậu làm sao thế?

– Sao là sao, tớ khuyên cậu mà.

– Cậu nói chuyện cứ như biết hết tất cả về chuyện tình yêu của tớ vậy, nếu cậu nhắc nữa tớ sẽ giận đấy.

Em vội vã bước đi về phía trước…

– Thy Thy cậu là đồ ngốc.

Em vừa đi vừa nói:

– Uh, tớ là đồ ngốc thật mà, ai cũng nói thế!

– Tớ không muốn thấy cảnh đêm nào cậu cũng phủ kín chắn khóc sưng cả mắt, cậu đúng là đồ ngốc ( Mẫn Nhi hét to)

Cậu ấy thật là đáng ghét, cậu ta làm em khóc rồi…

– Tớ thích thế, mặc tớ đi, sống chết tớ chịu!

Chắc đêm qua Mẫn Nhi thấy em lại khóc sưng cả mắt nên mới lo như vậy. Nhưng cậu ta nói chuyện giống như cậu ta biết tất cả. Em bắt đầu để ý Mẫn Nhi hơn trước vì có cảm giác cậu ta không đơn giản là bạn học của em đâu!

Tôi là kỹ nữ - 1 năm sau (Chap 33)

Tôi là kỹ nữ – 1 năm sau (Chap 33)

Khi vào lớp em giận Mẫn Nhi. Tuy ngồi chung nhưng em không nói chuyện. Nói thẳng ra cũng không phải là giận, chỉ là em muốn giấu cho riêng mình chưa muốn mở lòng để nói nhiều cho cậu ấy.

Thầy giáo bước vào lớp trên tay là danh sách học viên ưu tú được nhận học bổng thầy đang cầm trên tay.

– Học bổng năm nay sẽ trao cho bạn học việc xuất sắc, thông minh, chăm chỉ nhất, và sau khi thấy thông báo kết quả xong sẽ có một bất ngờ lớn dành cho chúng ta.

Thầy cầm tấm bằng học bổng lên rồi mỉm nhệ:

– Mẫn Nhi…em chính là học viên xuất sắc năm nay, mời em lên nhận học bổng.

Tiếng vỗ tay, tiếng la hét, Mẫn Nhi đứng dậy cúi chào cả lớp kèm theo lời cảm ơn. Em nhìn Mẫn Nhi cười nhưng trong lòng em thật sự thất vọng bản thân…

– Cậu giỏi lắm!!! ( em nói)

5 phút sau, em đứng dậy muốn xin phép ra ngoài.

– An Thy…em là học viên xuất sắc nhất của lớp năm nay. Em sẽ không từ chối khi nhận tấm bằng này chứ!

Em cứ nghĩ là em sẽ không được, nhưng khi nghe thấy đọc tên tim em như vỡ oà vì hạnh phúc, em quay lại đó là lần đầu tiên em rơi nước mắt trước mặt Mẫn Nhi:

– Chắc chắn em sẽ không từ chối ạ!

Cuối cùng em cũng đã đạt được ước vọng của mình. Cuối cùng em đã thực hiện đúng như lời hứa, cố gắng tài giỏi để về bên anh. Anh biết không, chỉ cần nghĩ đến đứng cạnh anh trong những ngày tháng sắp tới cho dù khó khăn đến mấy em cũng sẽ vượt qua.

– An Thy, Mẫn Nhi…sắp tới sẽ có một dự án Marketing mới do một Tập Đoàn bất động sản có tiếng tại Hồ Chí Minh đầu tư họ muốn mời các em về làm việc.

 Tim em đập nhanh khi quyết định của thấy mọi việc quá bất ngờ. Em có nên đồng ý về Việt Nam sau 1 năm xa cách, có nên trở về có cơ hội nhìn thấy anh từ xa dù chỉ 1 lần?

– Thầy ạ, em muốn suy nghĩ kĩ về việc này!

– Em còn phải suy nghĩ à?

– Vâng ạ!

Bỗng thầy giáo mặt nghiêm nghị một lúc, lúc đó Mẫn Nhi trợn mắt lên nhìn em em biết chắc chắn thế nào cậu ấy cũng phát điên lên cho mà xem.

– Thy Thy…cậu bị hâm à?

– Mẫn Nhi, chuyện này tớ phải suy nghĩ thật kỹ.

– Thy Thy…

Vừa lúc đó thầy quay lại nhìn em, chắc là nếu em không đồng ý cơ hội trở về Việt Nam sẽ nhường cho Mẫn Nhi, nếu như vậy thì…

– Được, thầy sẽ cho em thời gian suy nghĩ.

– Dạ, trong 1 tuần ạ?

– Ba ngày! (Thầy giơ ba ngón tay lên rồi nói)

– Ba ngày…hơi khó nhưng em sẽ có câu trả lời nhanh nhất ạ.

Mẫn Nhi liên tục trách móc, hối thúc em, cậu ấy nói đủ điều phân tích cho em hiểu:

– Cậu lại bị hâm sao, cậu có biết những thứ mà cậu đang có người khác muốn cũng không có được không?

– Thy Thy cậu trở về Việt Nam, được thực tế tại một Tập Đoàn lớn có tiếng tại Hồ Chí Minh. Nếu cậu làm tốt họ sẽ thấy tài năng của cậu, khi cậu vừa ra trường họ chiêu mộ cậu mất rồi, sao cậu lại phải suy nghĩ?

– Thy Thy…về Việt Nam thực tế là một chuyện, cậu lại có cơ hội gặp lại người đàn ông cậu yêu, tại sao cậu lại…

Em bịt hai tai lại, nhưng giọng của Mẫn Nhi mỗi lúc một to làm em như muốn phát điện lên. Cậu ta cứ nghĩ đang khuyên nhủ em con đường tốt nhất, nhưng cậu ta làm gì hiểu được mọi việc chất chứa bên trong như thế nào. Ban đầu em còn 50/50. Càng nghe Mẫn Nhi nói em càng nghiêng về phương án không trở về Việt Nam.

– Mẫn Nhi!!! (em hét lên)

Lần đầu tiên em khó chịu với cậu ấy như thế.

– Nếu cậu nói thêm một lời nào nữa, tớ sẽ trả lời với thầy rằng Không Về Việt Nam ngay lập tức!

– Thy Thy, cậu…

– Cậu biết gì về chuyện tình giữa tớ và người đàn ông ấy mà cậu luôn áp đặt tớ phải thế này thế kia. Cậu có biết trong lòng tớ đang dày vò từng ngày không, cậu biết tớ nghĩ gì không? Có biết tớ phải cố gắng thế nào không? cậu biết không? (Mắt em rưng rưng)

 – Thy Thy…

– Nếu như mọi việc suôn sẻ, nếu như tớ có thể sống hạnh phúc ở Việt Nam thì không bao giờ tớ đặt chân đến Paris, cậu nghĩ tớ muốn rời xa người mình yêu sao, cậu nghĩ tớ không muốn gặp người đàn ông ấy sao, cậu cứ nghĩ cậu quan tâm tớ, muốn những điều tốt đẹp nhất với tớ nhưng cậu có biết vô tình cậu làm tớ khó xử. Cậu làm tớ thấy mông lung, thấy chán chường không?

– Được rồi, thì ra cậu ghét tớ đến mức vậy, cậu muốn tớ không xuất hiện trước mặt cậu nữa chứ gì? (tự nhiên Mẫn Nhi mắt cũng rưng rưng theo)

– Tớ…tớ không hề có ý đó, mặc dù bây giờ tạm thời là ghét cậu, nhưng…

– Được rồi, tớ sẽ sang nhà anh ho tớ ở, để khuất mắt của cậu. Tước khi tớ đi, tớ muốn

nói với cậu một điều! Mẫn Nhi quay lưng đi một tay lấy ba lo một tay thu dọn một số đồ dùng cá nhân rồi lên tiếng:

– Từ nay về sau tớ sẽ không bao giờ giúp cậu nữa. Không bao giờ, tớ mặc xác cậu. Hãy xóa hết các clip hình ảnh này đi.

Mẫn Nhi cầm máy ảnh, quay phim đưa em…

– Tại sao phải xóa nó?

– Vì tớ sẽ không bao giờ giúp cậu nữa, tớ đã chọn tất cả video, hình ảnh, bây giờ cậu chỉ cần nhấn nút xóa thôi!

Mẫn Nhi đặt mạnh máy ảnh xuống bàn rồi tức giận bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của em. Tại sao cậu ta lại kích động đến vậy?

Lúc còn ở Việt Nam em đã quyết định những gì. Trước khi cãi lời anh đi Paris em đã hứa với bản thân mình những gì. Em trách Mẫn Nhi vì cậu ta không hiểu gì về em đã vội giận dỗi, giận em cho giận luôn. Em muốn thế này, một khi có quyết định sang Paris thì sống chết cũng phải hoàn thành thật tốt, phải thật tài giỏi, nhạy bén trong tất cả mọi việc. Em đã cố gắng được 1 năm, chẳng lẽ 1 năm còn lại không được?

Em trở về Việt Nam để làm gì giờ phút này. Nếu em vô tình gặp lại Hoàng Đức Long em siêu lòng thì công sức một năm qua ở Paris đều đổ sông đổ biển à, trở về lúc này chắc chắn mẹ Long sẽ khinh thường em khi em chưa có gì trong tay.

Học bổng em nhận là thật. Chẳng có sự sắp xếp nào ở đây. Thầy lựa chọn em về là thật cũng chẳng có sự khiêm nhường. Đôi lúc có duyên nó đến là thế. Mọi sự trùng hợp đến ngỡ ngàng mà chúng ta cứ nghĩ là do sắp đặt. Hoàn toàn không phải thế.

Có lẽ em đã nợ Mẫn Nhi nhưng em xin lỗi nhưng nỗi đau khắc sâu trong tim em. Những cố gắng để có thể đứng bên anh sao em có thể từ bỏ.

– Mẫn Nhi, hãy hiểu cho tớ!!

Không cần đến suy nghĩ 3 ngày, sáng hôm sau khi đến thư viện. Em chạy vội vã đi tìm thầy, khi thấy em thấy nở nụ cười mãn nguyện, có lẽ thấy đang nghĩ điều tốt đẹp…

Em dừng lại trước mặt thầy thở hổn hển. Bụng em đau quặn lên vì em đã cố gắng chạy thật nhanh. Thời tiết lạnh nhưng sao em thấy nóng trong người mặc dù khi nói chuyện hơi lạnh thoảng chốc bay ra…

– An Thy, có phải…

– Hãy nhường cơ hội thực tế ở Việt Nam cho Mẫn Nhi, em xin lỗi thầy…em sẽ không nhận đợt thực tế này!

– An Thy, em bị làm sao vậy?

– Vâng, em suy nghĩ kĩ rồi thầy ạ, em xin lỗi vì lòng tốt của thầy đã đặt sai người, em xin lỗi!!!

Em từ từ lùi bước về phía sau rồi quay mặt đi. Thầy giáo đã gọi điện thoại cho em rất nhiều, thậm chí còn viết cả email, canh em online nhưng em đều từ chối.

Ngày hôm đó Mẫn Nhi không đến trường. Điện thoại cậu ta đã không còn liên lạc được nữa. Em vô tình cô đơn tại Paris, hay chỉ vì bấy lâu em được bao bọc bởi cô bạn ấy, giờ còn mình em làm em cảm giác cô đơn đến tột cùng.

Em dạo từng con phố ở thành phố, từng con hẻm ở đây, thời tiết lạnh đến nỗi khiến mũi em, má em đỏ lên vì lạnh. Em thậm chí chẳng biết thời gian trôi qua như thế nào, đến khi đôi chân đã mỏi em ngồi bệt xuống khóc như đứa con nít:

– Tên Ác Quỷ kia…nếu như anh không xuất hiện trong đời em. Thì em không phải cố gắng như thế này? Em ghét anh…Hoàng Đức Long, em ghét anh!!! (em hét lên)

– Hoàng Đức Long…

– Hoàng Đức Long…

Người đi đường họ nhìn em, ánh mắt ái ngại dành cho em nhưng em không quan tâm.

Tối đó, em xem lại từng video hình ảnh Mẫn Nhi lưu trong máy rồi em cười một mình.

– Nếu cái tên ác quỷ đó thấy những cái video, hình ảnh này chắc mình sẽ xấu hổ lắm!

Em nhanh tay bấm chọn tất cả, khi bấm di chuyển đến nút xóa em bỗng dừng lại. Nếu có xem được thì cũng sao đâu, đó là kỉ niệm đáng lưu giữ mà.

Em vội vã thoát ra, trong đêm tối một mình trong nhà, Mẫn Nhi không về nữa rồi. Em lân la bấm vào youtube. Tìm những bản nhạc buồn, em chọn bài hát cực kì tâm trạng:

“…Đến bây giờ,

Hình như em cũng đã quen một mình cứ như vậy,

Dù không cần ai nữa

Có đôi lần,

Vài ba người hỏi thấy cô đơn không?

Em mỉm cười,

Nó thành một thói quen.

Phải tập quen khi những ký ức đó

Cứ ùa về trong đêm

Đôi lần quên,

Ngỡ anh vẫn kề bên

Rồi tự nhiên nước mắt cứ rớt xuống,

Đau buốt tận con tim |

 Em chỉ muốn

Đến nơi đâu thật xa…”

– Không kiềm chế được cảm xúc, em đăng  em đăng

nhập tài khoản rồi vào để lại dòng cmt:

“…Hôm nay, em đi dạo một mình trong phố đêm lạnh của xứ người em thật sự rất nhớ anh. Thoáng chốc đã một năm trôi qua mà em cứ ngỡ như ngày hôm qua anh ạ. Chúng ta bây giờ mỗi người một khung trời riêng, cách xa nhau cả nửa vòng trái đất. Em biết có những kỉ niệm của chúng nghĩ đến chỉ chợt mỉm cười nhưng lòng đầy day dứt. Em thích ngắm nhìn anh mỗi khi anh làm việc. Em cũng muốn được nhìn đôi mắt anh mỗi khi anh chăm chú điều gì đó… Nhưng một năm rồi em không thể thực hiện ước muốn nó. Em đã cố đơn thật sự rất cô đơn. Nếu ai đó hỏi em gặp lại anh em sẽ làm gì? Em chỉ muốn ôm anh vào lòng đến khi nào thỏa nỗi nhớ mới thôi…

 10/2015 Paris…”

Bấm nút gửi cũng là lúc từng giọt nước mắt rơi dài trên bàn phím, chưa bao giờ cô bé Thy Thy yếu đuối đến vậy!

– Đến bao giờ, Hoàng Đức Long đọc được những lời này?

Tôi là kỹ nữ - 1 năm sau (Chap 33)

Tôi là kỹ nữ – 1 năm sau (Chap 33)

15p sau khi em viết cmt ở bài hát trên youtube thì em thấy có người reply lại như sau:

“…Nếu thật sự em nhớ đến người ấy thì sao không thử một lần đứng trước mặt người đó mà nói rằng: “em nhớ anh rất nhiều” biết đâu người đàn ông đó cũng đang rất nhớ em…”

Đó là một nick không để avatar kèm theo cái tên như sau: Paris!

Kì lạ cái tên người đó đặt là như vậy đó. Sau đó em có cmt lại nhưng nick đó không rep lại bất cứ lời nào nữa, em bỗng có linh cảm gì đó ngày ngày lên kiểm tra dòng cmt nhưng mất hút. Mà do em cũng suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua người ta đồng cảm hỏi vu vơ như vậy mà thôi.

Ngay sau đó em nhận được tin nhắn của anh Hòa:

– Cô bị làm sao đấy, tại sao một mực từ chối lời đề nghị trở về Việt Nam để trải nghiệm thực tế, sao cô làm anh thất vọng quá vậy?

– An Thy cô trả lời cho anh nghe xem, cô làm như thế là thế nào?

– Học bống cô nhận hoàn toàn xứng đáng, cô được trở về Việt Nam sau một năm cũng hoàn toàn xứng đáng. Tại sao không nhân cơ hội này mà ghi điểm trong mắt mẹ chủ tịch??

– Cô có định trả lời anh không, hay cô lại im lặng?

– An Thy…chẳng lẽ anh phải nói cho cô biết rằng chủ tịch muốn cô trở về sau một năm sao?

Nhắc đến chủ tịch lại làm tim em thổn thức. Thì ra tập đoàn lớn ấy không nằm ngoài dự đoán của em chính là kế hoạch của Hoàng Đức Long. Nếu đúng như vậy em không trở về càng đúng.

Em trả lời tin nhắn của anh Hòa:

– Anh trách em cũng được. Nhưng Thy Thy em đây cũng phải có lòng tự trọng riêng nữa. Khi chưa hoàn toàn giỏi giang em không muốn bị ai soi mói.

– Thế tại sao không trau dồi thêm kiến thức trong đợt thực tế này? (Anh Hòa nhanh chóng trả lời).

– Anh chỉ cần nhắn với chủ tịch rằng:” Em sẽ trở về, chủ tịch cứ yên tâm”

– Thy Thy, Chủ Tịch bây giờ đứng ngồi không yên rồi!

Quyết định thì cũng đã quyết định rồi. Đêm đó em nghĩ rất nhiều em quyết định viết mail cho anh sau nửa năm viết cho anh lời nào:

– Hoàng Đức Long…em nhớ anh mọi lúc mọi nơi. Chỉ có lúc thiếp đi em mới ngừng nhớ cho tâm trí bớt đau thôi. Trả lời em đi…anh như thế nào?

Chỉ sau này em mới biết sau khi đọc cái email này. Vì giận em không trở về Việt Nam mà anh đành lòng xóa đi cái email ấy, lại một lần nữa tuyệt tình đến cùng.

Suốt năm tháng vừa qua em cứ nghĩ mình chịu đựng được nỗi nhớ này, em sẽ vượt qua một cách mạnh mẽ nhất. Vậy mà em cũng không ngờ có ngày em gục ngỡ trên nỗi nhớ. Nhìn em trong gương chẳng giống Thy Thy như mấy hồi. Một đôi mắt sưng đỏ, trên người mặc set ngủ màu trắng. Tóc tại cột lên như rớt vài cộng lưa thưa…bỗng em giật mình tự nhủ:

– Nếu Hoàng Đức Long thấy mày trong bộ dạng này, chắc chắn anh sẽ bỏ chạy mất!

Em lật đật bỏ đĩa trái cây đang cầm trên tay xuống bàn. Chạy ngay vào đi tắm, không được em không cho phép bản thân mình tàn tạ như thế được!

Một tuần sau, em quyết định liên lạc với Mẫn Nhi. Cho dù thế nào đi nữa thì chúng em vẫn là bạn tốt, cậu ta như thế cũng chỉ vì quý mến em thôi. Em tìm đến nhà anh họ của Mẫn Nhi. Trời thì lạnh tuyết rơi phủ trắng xóa em bấm chuông cửa. Rất lâu sau đó mới có người mở cửa cho em… Em chỉ đi tìm theo địa chỉ mà em vô tình biết chứ chưa bao giờ em đến nhà anh họ Mẫn Nhi cả. Em hồi hộp khi có tiếng mở cửa.

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 34 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: xích đu sân vườn, ghế bể bơi ngoài trời, dù che nắng ngoài trời giá rẻđồ dùng 1 lần cho khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999