Tôi là kỹ nữ – Tạm biệt anh… Mối tình đầu của em! (Chap 31)

77,751 | Thứ sáu, 03/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Rồi mối tình này sẽ đi về đâu khi một người mạnh mẽ quá, một người lại không muốn dựa dẫm, phụ thuộc vào người kia. Liệu Thy Thy và Long có tiếp tục tình yêu này???

Chap 31: Tạm biệt anh… Mối tình đầu của em!

– Cô bán không, vì vị trí này rất thuận tiện để chúng tôi xây dựng resort, cảnh rất đẹp, đặc biệt buổi sáng hướng đông không hứng trọn mặt trời, buổi chiều thì lại hưởng trọn hoàng hôn. Cô ra giá đi, giá nào tôi cũng mua.

– Nói thật với các chú, me con tôi gốc HN bán nhà về đây quyết định sống đến già, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ bán.

– Cô có thể mua khu khác, điều đó không khó!

– Tôi biết, nhưng tôi còn một đứa con gái, cũng muốn ổn định, còn kiếm chồng cho nó.

Bỗng giọng Long trầm xuống anh im lặng vài giây rồi nói:

– Thy Thy con gái cô còn trẻ, chuyện vợ chồng tính sau, 10 tỉ, cô thấy sao?

– 10 tỉ???

– Nếu tôi không lầm, thì cô lời 5 tỉ trong tay rồi, có có lời đề nghị gì thêm không, nếu được, tôi sẽ xem xét!

– Tôi…

– Chúng tôi nghiêm túc muốn mua, nếu có không tin, tôi sẽ kí tấm sec này trước mặt cô. Đây là card visit của tôi!

– Hoàng Đức Long…

Mẹ em đọc tên lên, khiến em giật mình, chẳng phải mẹ cũng đã từng đọc họ tên Long trên thẻ tín dụng lúc em làm rơi sao?

– Có vấn đề gì sao cô?

– Tôi đã đọc cái tên này ở đâu rồi!

– Sáng mai tôi sẽ quay lại, mong cô suy nghĩ thật kĩ, nếu có thoả thuận gì cô cứ báo, số điện thoại của tôi có trên đó.

– Tôi biết rồi!

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - Tạm biệt anh... Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Tôi là kỹ nữ – Tạm biệt anh… Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Long cùng một số người rời đi. Lúc bước ra khỏi cửa Long không quên nhìn về phía em. ngồi, em né tránh ánh mắt anh. Việc mua khu này dường như Long đã dự tính trước. Không phải là tìm cách gặp em như em nghĩ: Long rời đi rồi, em cảm thấy một chút tiếc nuối. Thấy mẹ thở dài em lên hỏi mẹ:

– Mẹ có định bán cho người đó không, mẹ, mę…( em lay cánh tay mę)

– Hả?

– Mẹ sao vậy ạ?

– Tên cậu này, nghe quen lắm, mẹ đã đọc ở đâu rồi.

– Mẹ nhớ nhầm thôi!

– À đúng rồi, thẻ tín dụng ngày xưa con nhặt được, là của người ta đấy!

– Vậy ạ?

– Đã trả chưa?

– Con đem vào ngân hàng từ lúc đó rồi, nhưng con không quan tâm lắm.

Mẹ em thất thần đứng dậy ra nhìn khu đất trồng cây nhà em, mẹ mặt buồn lắm:

– Ngày xưa ba con từng nói, lúc về già sẽ đưa mẹ về quê sống, cuộc sống ở đây yên bình, mộc mạc, nhẹ nhàng. Bây giờ khi tất cả thành sự thật thì lại thiếu ba con.

– Nhưng mẹ có con ạ.

– Rồi con cũng đi lấy chồng mà?

– Thế mẹ đừng bán, giờ chúng ta cũng đâu có thiếu tiền đâu?

– Mẹ cũng nghĩ thế, mẹ sẽ trả lời họ là không

Khi mẹ em ra vườn, em ngồi xuống ghế gỗ nhìn về hướng mẹ. Đúng rồi, lúc em từng nói với anh rằng chúng ta về SaPa sống. Trốn chạy tất cả, không cần cuộc sống ở thành phố như vậy, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng ghi nhận ý em. Không ngờ có một ngày em trốn chạy lên đây, lại gặp anh như thế, hay tất cả anh đã chuẩn bị sẵn là vì lời nói lúc trước?

Đến sáng hôm sau, em nôn nao mong anh đến nhà em, không phải để mua khu đất, mà để gặp lại anh lần nữa. Theo đúng mong muốn của em, 10h sáng anh đã đến nhưng thật bất ngờ:

– Xin lỗi cô, có lẽ chúng tôi không có nhu cầu mua khu đất này nữa! ( em bất ngờ)

– Sao vậy? ( mẹ em cũng quá bất ngờ)

– Chúng tôi huỷ tất cả dự án ở SaPa vì thấy không khả thi. Ban đầu tất cả đã lên danh sách, kế hoạch, tiền bạc sẵn, nhưng bây giờ tôi thấy không thể đầu tư được nữa. Tôi đến đây muốn nói một lời xin lỗi vì đã làm phiền đến cô và con gái.

– Cậu làm tôi bất ngờ quá, tôi vẫn muốn bán đấy.

– À, vâng, nhưng tôi lại không cần nữa. Cô thông cảm, thông cảm!

Long lịch sự đứng dậy cúi đầu trước mặt mẹ em. Sự tiếc nuối, chút hụt hẫng hiện lên trong đầu em. Mn có thể nghe cách xưng hô giữa Long với mẹ em có vẻ khác khác nhưng trước mặt bao nhiêu người anh không thể xưng hô cô và con được, dù sao anh cũng là một chủ tịch của tập đoàn bất động sản lớn.

Em nuối tiếc bước tới Long đút tay vào túi quần rồi bước đi:

– Chủ tịch, tôi muốn nói chuyện với anh một chút được không?

Mọi người đứng lại nhìn em và anh, có vẻ không hiểu vì sao ánh mắt em nhìn anh buồn như thế.

– Cô muốn nói chuyện ở đâu?

– An Thy, có việc gì, chúng ta không bán mà? (mẹ kéo tay em )

– Không sao mẹ ạ.

Tầm 10 người bên Long đi ra xe đứng đợi sẵn bên 2 chiếc ô tô.

Tôi là kỹ nữ - Tạm biệt anh... Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Tôi là kỹ nữ – Tạm biệt anh… Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Em đi về phía đồi nhìn xuống thấy từng vùng cây Actiso, gió mùa chỉ nhẹ nhẹ nhưng sao cứ thấy se lòng, rồi mắt cay cay như vậy. Em đi trước nhưng vẫn để ý từng bước chân của anh, dù ở mọi miền đất nước, em vẫn thấy người đàn ông ấy đáng để yêu thương hơn nhất.

Khi cả hai cùng đứng song song, mặt trời lúc nào chiếu vào hai đứa, em và anh cùng nhìn về một hướng.

– Sao anh lại từ bỏ, có phải vì khu đất này là của nhà em không ạ?

– Không, chỉ là tôi cảm thấy không muốn đầu tư vào nơi này nữa.

– Vì nơi này có em à?

Long thở dài rồi nói tiếp.

– Tôi cứ nghĩ em về HN suy nghĩ về lời đề nghị của tôi, tôi vẫn cứ nghĩ đối với em tôi có vị trí quan trọng nhất mà không thể so sánh với bất cứ điều gì, nhưng tôi đã lầm.

– Em vẫn yêu anh, cho dù sau này thế nào, thì em vẫn cứ yêu anh.

– Thy Thy…là em cố tình hay vô tình, em thấy có ai nói yêu mà như tôi và em không? Tại sao em không lựa chọn bên tôi, tạo sao không phải là đi Mỹ, em định lên Sapa để kết hôn với người khác à.

– Anh Long, anh hiểu lầm em rồi.

– Lầm à, tôi lúc nào cũng nghĩ cho em cả, thậm chí tôi từng trách mình sao không vô tình thêm chút nữa, tôi để ý và nhớ từng lời em nói. Chỉ cần em nói gì, em thích gì, tôi đều âm thầm làm cho em. Em còn nhớ không, em nói em thích đi du học ở Paris, thích cùng nhau đứng dưới tháp Eiffel cầu nguyện thì sẽ bên nhau mãi mãi. Em nói em thích về Sapa để sống từ bỏ mọi ưu phiền ở SG tôi âm thầm vì em. Tôi đã dự định đầu tư dự án ở Sapa để có thể vừa theo dự án.  Vừa có thể ở bên em để em sinh con. Vậy mà…

Gió khẽ thổi tóc em bay, cơn gió rít vào từng khóe mắt của cả hai, giọt nước mắt tiếc nuối kèm sự đau khổ chẳng thể nói ra rời dài trên má. Anh ngước mặt lên bầu trời không để em thấy anh rơi lệ vì những lời vừa nói ra.

– Vậy là, anh đã lên kế hoạch về Sapa trước khi em về Hà Nội ạ?

– Giờ thì em hỏi để làm gì nữa, giờ chẳng còn ý nghĩa nữa.

– Em, xin lỗi vì đã làm kế hoạch của anh tan vỡ, mặc dù.

– Thôi, em đừng nói nữa, tôi đã rút hết tiền ra các dự án rồi, và sẽ không bao giờ bước chân lên cái vùng đất này nữa.

– Anh Long…

Em và anh cùng nhìn vào mắt em.

– Tôi sẽ vô tình hơn, để không cho phép em làm tôi đau lòng nữa. Tại sao tôi lại yêu một đứa trẻ con như em, tình yêu trẻ con cứ nghĩ sẽ sớm vụt qua, không ngờ nó lại làm tôi càng lúc càng say mê như vậy.

Long quay mặt đi thì em hét lên:

– Đứng lại!!!

Em bước tới đứng trước mặt anh:

– Anh muốn nghĩ em xấu xa như thế nào cũng được. Nhưng em không cho phép anh nghi ngờ tình cảm em dành cho anh. Nếu anh nói em trẻ con, thì đó là lý do em muốn mình trưởng thành hơn. anh ghét em cũng được, nhưng đừng ghét Sapa. Vì em về đây cũng đau lòng không kém. Em xin anh đừng rút hết dự án ở đây, đừng rút hết được không?

– Thy Thy…

– Vì để còn cái cớ mà gặp lại, nếu sau này một thời gian dài không gặp nhau, chúng ta có thể tim về nơi này được không ạ?

Long nhìn em rườm rướm nước mắt, lời nói của em đã làm tim anh tan chảy làm trăm mảnh, đến lúc này anh không thể đứng yên được nữa. Anh nhắm mắt lại rồi hôn nhẹ vào môi em.

– Mắc biếc, môi xinh như em, thì có đi đâu cũng chả quên được, tôi phải đi rồi.

– Anh Long…

– Tôi sẽ suy nghĩ lại những lời em nói, nếu như tôi vẫn giữ dự án ở đây, tôi sẽ cho em biết, còn không…thì tôi sẽ im lặng!

– Anh Long…

Long bước đi về phía mọi người đứng chờ thật nhanh, em cố chạy theo sau:

– Anh Long…

Em không thể đuổi theo sau mãi được. Long lên xe cùng mọi người rồi rời đi. Ngày hôm đó và cả ngày hôm sau em chờ anh đến thông báo rằng anh vẫn chưa rút khỏi dự án, nhưng  sự chờ đợi của em dần dần rơi vào tuyệt vọng.

Em cầm trên tay card visit của anh, rồi đau lòng nhìn họ tên của anh. Em đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nỗi khổ, dằn vặt khi nghĩ về anh chỉ có một mình em biết, em ngồi trên đồi cao nhìn xuống, lúc này tầm 16h30 chiều mặt trời bắt đầu xuống núi, em nhận được cuộc điện thoại.

– Vâng…

– Thy Thy, em đang ở đâu.

– Tất nhiên là em ở nhà em ạ, có chuyện gì à anh Hòa.

Giọng anh Hòa lưỡng lự, anh im lặng rồi thở dài nói, sự gấp gáp trong giọng nói của anh em biết có điều không lành.

– Em mau chạy ra đường lớn đi, 15p nữa chủ tịch chuẩn bị rời đi về HN rồi. – Anh nói sao, anh Long rời Sapa ạ?

– Em nhanh đi…

– Nhưng mà???

– Nhưng cái gì nữa, giờ anh phải lên xe, anh và mọi người về Hà Nội, anh không muốn em đau lòng khi không biết chủ tịch rời đi.

Em hoảng hồn đứng dậy, đứng nhìn xuống đồi đoạn đường như vậy, làm sao kịp đây. e vừa hấp tấp vừa chạy xuống:

– Chủ tịch rút hết dự án rồi, nhanh đi Thy Thy.

Em quăng chiếc điện thoại xuống đất, đôi chân vẫn còn mang ủng đen, đầu vẫn còn đội nón lá, em chạy như sắp mất một cái đó gì rất lớn.

Em chạy đi mặc cho mọi người ở nhà em hỏi. Em không cần nghe bất cứ lời nào nữa, mặc dù chính em quyết định tất cả, nhưng khi nghe tin anh rời đi khỏi Sập trong âm thầm em không cam tâm được. Đôi chân em đau rát lên, 10 phút sau khi chỉ biết chạy và chạy, khi còn trong đoạn đường ven đồi nhỏ em thấy chiếc xe màu đen của Long đang lăn bánh chầm chậm đi. Biết không thể kịp, em đành bằng tường tắc đầy cây cỏ, gai góc. Em chỉ cần biết trước mắt em là anh, làm thế nào để bắt kịp xe của anh thôi. Vậy mà em chẳng thể biết được quần em dính đầy gai, châm vào thịt đến chảy máu.

Khi bắt kịp trên con đường lớn, em chạy theo xe anh cách tầm 50m em hét to:

– Anh Long ơi, đợi em với…

– Anh Long…anh không thể rời đi như thế được, em không cam tâm.

Chiếc xe màu đen chạy dần dần khuất đoạn đường gấp khúc. Chắc chắn phía sau anh biết sự xuất hiện của em, vậy mà anh nhẫn tâm rời đi như vậy. Khi đôi chân em gục ngã xuống đường vì không thể làm chiếc xe ấy dừng lại được nữa, em đau đớn khụy xuống nhìn theo con đường phía trước không còn hình bóng anh nữa. Em khóc, lần đầu tiên em khóc như vậy, cảm giác lúc đó như mình đã mất đi một phần cuộc đời của mình vậy.

Khi bắt kịp trên con đường lớn, em chạy theo xe anh cách tầm 50m em hét to:

– Anh Long ơi, đợi em với… – Anh Long…anh không thể rời đi như thế được, em không cam tâm.

– Tạm biệt anh nhé…mối tình đầu của đời em!!!

Em vẫn cố gắng đứng dậy, chắc chắn Long chỉ muốn thử em thôi mà. Bởi vì em cứ nghĩ người ta yêu thương em như thế không thể nào nhẫn tâm như vậy. Nhưng cố gắng đi thêm một đoạn đường về phía trước nữa nhưng tất cả nhận lại là sự im lặng của vùng quê nơi đây. Khi đi dần đến đoạn gấp khúc. Em lại tưởng tượng chắc anh dừng xe ở đây để em tự tìm đến nhưng không phía trước con đường không có bất cứ một thứ điều gì nữa, tất cả là sự thật rồi. .

Điện thoại của em vang lên trong túi, trên màn hình hiện lên dòng tên đã lưu ” Anh “.

Bắt máy lên, đầu dây bên kia im lặng, không nói một lời, nước mắt em rơi lã chã, sau 10 giây đầu im lặng của cả hai khiến em không thế nhịn được nữa:

– Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại rời bỏ em đi như thế, đối với anh tình yêu của anh dễ phôi phai vậy sao, thấy em đuổi theo anh vẫn không dừng lại, thấy em hụt hẫng như thế mà anh cũng không thể dừng lại. Rốt cuộc giữa chúng ta…có phải là tình yêu không?

– Thy Thy…em phải chấp nhận tất cả sự thật!

– …(em im lặng nghe những lời anh nói mà quặn thắt lòng)

– Cho dù bây giờ quyết định của em như thế nào, anh cũng tôn trọng điều đó. Không phải anh không muốn gặp em, không phải anh không muốn gặp em, không phải anh không muốn ôm em, càng không phải anh không muốn ở bên em. Nhưng mà…

Em cảm nhận được giọng nói của anh trầm xuống pha lẫn chút nghẹn ngào, có lẽ anh cũng buồn đau không kém.

– Nhưng chúng ta không thể làm như thế được, chúng ta đang dần quen với cuộc sống hiện tại, không thể vì chút ích kỷ mà làm thay đổi tất cả được, Thy Thy…em có hiểu anh không?

– Anh về…em giữ gìn sức khỏe!!!

Tiếng máy tút tút đầu dây, khiến cô gái hụt hẫng như mất một thứ gì, ngay cả việc nhỏ bây giờ là gần anh thêm một chút nữa cũng không được, ngay cả việc nhắm mắt tựa vào ngực anh bất chấp cũng không được, chưa bao giờ em thấy chạm vào anh khó như vậy?

– Tất cả đã hết rồi sao Thy Thy?

Tôi là kỹ nữ - Tạm biệt anh... Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Tôi là kỹ nữ – Tạm biệt anh… Mối tình đầu của em! (Chap 31)

Cầm chiếc điện thoại trong tay. Đứng dậy mặc dù bước chân bây giờ chông chênh hơn hết. Cũng hai chân như người ta nhưng tại sao đến việc bước đi về phía trước đối với em lại khó khăn đến vậy. Em gọi anh là mối tình đầu của em vì trong tim em anh là người đàn ông làm em điên cuồng khắc cốt ghi tâm đến vậy, em gọi anh đầu tiên bởi vì anh chính là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời em…là người đầu tiên cho em biết cảm giác đau vì bên nhau là như thế nào.

Cảm giác thất tình là gì nhỉ. Có phải nó làm cho chúng ta không còn một chút sức lực nào, không muốn ăn uống một thứ gì, càng không muốn bước ra khỏi nhà mặc dù cho thế giới bên ngoài có phong ba bão tố thế nào đi nữa.

Em ngủ một giấc sâu đến sáng hôm sau. Ngủ như chưa bao giờ được ngủ, tiếng gà gáy, tiếng người ta dậy sớm đi làm nói chuyện rôm rả khắp nơi đã đánh thức em. Em ngồi dậy mở cánh cửa sổ, mặt trời vừa chớm lên…

– Con ăn uống gì đi ngủ cái gì mà lắm thế mẹ lại tưởng mày sắp chết cơ, dậy đi, mẹ xin!

– Mẹ ạ, con có một chuyện này muốn nói với mę.

– Chuyện gì từ từ mà nói, có gì phải vội, mới sáng ngày ra gà còn mới gáy, lại có chuyện để nói.

– Vâng, mẹ cho con đi du học mẹ nhé!

Mẹ em đang cầm tách trà vừa chạm môi thì mẹ làm rớt ly xuống nước nóng văn khắp nơi. Chắc chắn mẹ sẽ gáo lên cho mà xem!

– Con nói cái gì, đi du học??? (mẹ em gào lên)

– Vâng!

– Mày lại chọc mẹ à, mày tính đi đâu lại bỏ mẹ một mình à, tạo từ mày đấy!

– Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn con thua xa người ta vậy sao. Con có phải là một đứa ngu dốt đâu, con vẫn học khá trong lớp còn gì. Chỉ là lúc đó vì chuyện của mẹ làm con nản không muốn tiếp tục nữa. Mẹ không muốn con gái mẹ có thế giỏi giang như người ta sao.

– Nhưng mà, du học, đâu có dễ như vậy.

– Số tiền còn lại, mẹ đầu tư cho con đi được không, con nhất định không làm mẹ thất vọng đâu.

– Cần bao nhiêu tiền hả?

– Có lẽ là vài tỉ, chuyện thủ tục các thứ đã có người lo cho con. Nhưng con muốn chính mình học lấy, học chính từ tiền của mình, mẹ tin con không ạ?

– Mày nói thật à con, mày đừng làm trò ấy.

– Thật mẹ ạ!

Chỉ còn 2 ngày nữa đến n gày bay, nếu bây giờ không tính toán kĩ thì bằng không. Một là đau một lần, hai là phải làm tình thế thay đổi, nhưng thay đổi giờ này có vẻ rất khó.

Em đưa mẹ xem qua giấy tờ thủ tục đi du học vì anh Hòa đã từng cho em xem qua. Anh Hòa là người sau này giúp em tất cả, đứng sau lưng em mọi chuyện.

– Tại sao bây giờ mới nói với mẹ?

– Con xin lỗi mẹ Nhiên. Con về HN để nói với với mẹ nhưng khi biết mẹ bán nhà về Sapa con không thể mở lời. Con muốn về đây cùng mẹ, muốn thấy mẹ ổn định, con mới dám nói.

– Tiên sư bố mày.

Mẹ em kéo em lại, bà ôm em vào lòng khóc nức nở:

– Bố khỉ cái con này, mày làm mẹ lại cảm

động quá, làm mẹ khóc rồi. Bao nhiêu tiền cũng được, nhưng mày đi khi nào về.

– Hai năm.

– Mày nói cái gì mà hai năm chứ?

– Có thể là 3 năm luôn mẹ ạ.

Mẹ buông em ra rồi nhìn vào mắt em nói:

– Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng quan trọng con có trở về không?

– Con…

Bỗng dưng nghe câu hỏi của mẹ, em lại suy nghĩ sâu xa hơn một chút nữa. Đi du học đâu

nhất thiết phải trở về?

– Con sẽ cố gắng mẹ ạ.

Nhưng nếu đau lòng quá, nếu sợ trở về Việt Nam quá thì cũng có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa. Vì em sợ gặp lại người đàn ông ấy.

– Phải về, phải về chứ, đúng không?

Nhìn giọt nước mắt của mẹ, em mỉm cười, em cũng rơi nước mắt mà?

– Con hứa, em sẽ về:

Cái ôm thật chặt của hai mẹ con mà đôi lúc làm người ta chạnh lòng lắm đấy. Sau khi hứa với mẹ em sắp xếp chuyến xe sớm nhất để trở về Hà Nội. Em tranh thủ đặt vé máy bay để vào lại Sài Gòn, mà người em muốn gặp lúc này là anh Hòa:

– Thy Thy em đã bay vào lại Sài Gòn chưa?

– Vâng, tối nay em sẽ bay luôn anh ạ.

– Sao lại chậm trễ vậy, sáng mắt là bay rồi đây.

– Thủ tục xong hết rồi ạ?

– Xong hết!

Em tức tốc bay vào Sài Gòn, tối đó vì trễ nên em vẫn chưa hẹn gặp anh Hòa được, sáng hôm đó em và anh Hòa sắp xếp gặp nhau:

– Chủ tịch có biết việc anh sắp xếp, giúp đỡ em không?

– Tất nhiên là không, anh nói từ ban đầu rồi mà. Tốt nhất em tự lực cánh sinh đi du học cũng không cần phụ thuộc vào ai. Vì anh tin em sau này sẽ rất giỏi giang, mà muốn ở bên chủ tịch, càng phải đi.

– Vâng, em đã gọi điện thoại từ chối mẹ Long rồi, em vẫn đi, nhưng không muốn dính líu gì đến mẹ Long và Quân nữa.

– Chủ tịch sẽ không trách em đâu, nhất định là thế.

– Vâng, em cũng không biết anh ấy sẽ nghĩ gì.

– Anh đã đưa giấy giới thiệu qua trường rồi. Chỉ cần em đến nơi sẽ có người đón em, sẽ có chỗ ở, sẽ có bạn chung, mọi thứ sẽ ổn thôn.

– Vâng, em…

– Có phải trước khi bay, em muốn gặp chủ tịch không?

– Vâng ạ, thật lòng là em muốn gặp anh ấy trước khi đi, nhưng em sợ em làm phiền anh ấy.

– Nếu em muốn thì cứ gặp thôi, dù sao cũng sắp đi rồi, anh muốn cho em biết một tin này.

Long lấy cái gì đó trong tui xách màu đen, lấy tờ giấy ra thật cẩn thận rồi đặt xuống bàn đẩy về phía em.

– Hợp đồng mua bán khu cửa Nam sẽ chính thức kí vào lúc 10h00 phút vào ngày mai.

– Vậy là, sau giờ em bay 1 tiếng ạ?

– Đúng rồi em à.

– Thì ra là vậy, mọi chuyện đã được sắp xếp trọn vẹn quá.

– Hai, ba năm sẽ trôi qua rất nhanh!

– Em biết mà, sẽ trôi qua rất nhanh.

Em rời đi trước khi anh Hòa vẫn ngồi đó nhìn theo bóng dáng em, Sài Gòn làm gì có mùa đông, làm gì lạnh như Hà Nội,. Nhưng tại sao trong một buổi sáng như thế nó lại làm con người ta cảm thấy lạnh lẽo cô đơn như thế.

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 32 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: xích đu sân vườn đẹpgiường hồ bơi ngoài trờibáo giá dù che ngoài trờiđồ dùng 1 lần cho khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999