Vinh Hy gặp ông Châu để ký hợp đồng nhưng dường như mục đích của ông Châu không phải vậy. ông Châu thích cơ thể Vịnh Hy hơn là mớ tài liệu hợp đồng đang có sẵn trên tay cô.
Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm
Chap 10: Ma tấn công bệnh viện
Thấy Vịnh Hy khó xử ông ta cười ha ha
“-Tôi đã nói xem thành ý của cô Kiều, vậy mà cô làm ta thất vọng quá, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”
Vừa nói ông ta vừa tới phía Vịnh Hy hai tay ôm cô từ phía sau, Vịnh Hy hét lên ‘Đ`ừng, đừng động vào tôi…”
“-Ha ha..cũng chỉ là một đêm thôi, chúng ta cùng hưởng thụ nhé, cô có thành ý nhất định tôi cũng không phụ..”
Ông ta phả ra hơi rượu cay nồng phía sau cô, miệng cười giảo hoạt, hai bàn tay bự bự mũm mĩm không ngừng ôm sát eo cô xoa xoa bụng Vịnh Hy.
“-Buông tôi ra..”
Vịnh Hy bắt đầu cuống, cửa khoá, phía sau lại bị lão ta ôm chặt. Đầu óc cũng trở nên hoảng sợ.
“-Thân hình đẹp thế này, mà lại khó tính như vậy, cô nên nhớ chỉ cần cô chiều ta một lần thì dự án lần này công ty của Đường tiểu tử đó mới có thể trụ được, bằng không thì cô biết hậu quả rồi đấy”
Lúc đầu cô cố gắng hoà nhã với ông ta là vì nghĩ tới công ty và Mộc Kỳ, nhưng giờ ông ta càng quá đáng. Cô cũng khó lòng nghĩ được nhiều nữa, trong đầu đang nghĩ cách thoát khỏi ông ta.
Ông Châu lại tưởng cô im lặng là thu phục ngoan ngoãn, nghe ra vấn đề, bàn tay mũm mĩm từ phía bụng lần mò lên ngực Vịnh Hy, miệng cười giả lả
“-Đúng là biết suy nghĩ lợi hại đấy,ta sẽ không thích những người phụ nữ quá tỏ ra mình thông minh”
Vừa nói ông ta vừa hít hà mùi thơm trên tóc Vịnh Hy, vùi mặt vào gáy cô. Tay cũng lần mò lên cao hơn. Vịnh Hy tức giận run người, cô chẳng còn nghĩ tốt xấu gì nữa, tung gót thật mạnh về phía sau, trúng luôn bộ hạ của ông chủ to béo. Hắn bị cú đá làm đau đớn thằng em, tay cũng không tự chủ được buông cô ra bo chỗ ngã ba ấy của mình, người bật ngửa ra sô pha phía sau.
Đọc các chap trước:
Thừa thế ông ta đang bo hàng, Vịnh Hy dùng sức để gọi đập cửa.
Nhưng buồn thay phòng bao có cách âm tốt với bên ngoài nên gọi hoài không thấy động tĩnh. Lúc này ông Châu cũng tức giận bốc hoả lên đỉnh đầu, lóp ngóp bò dậy, kéo Vịnh Hy vật ngửa xuống. Cô nhất thời bị ngã ra sofa, toàn thân to béo của ông ta đè lên, miệng cười nhưng không phải nụ cười của một ông chủ mà điệu cười của sự bực tức. Ông ta cũng không kiêng dè tát cô hai cái khiến khuôn mặt một bên đỏ ửng.
Cô vừa đau vừa sợ, miệng kêu ú ớ, chân tay khua loạn xị. Cuối cùng cũng vơ được cái chai bia trên bàn.
Máu chảy ròng ròng từ đầu của ông Châu xuống rớt cả vào mặt Vịnh Hy, mắt ông ta trắng dã trợn ngược.
Vịnh Hy hoảng sợ đẩy ông Châu rồi gọi “Ông chủ Châu..ông Châu…”
Nhưng không thấy ông Châu trả lời, mắt vấn mở trừng trừng, máu chảy dòng dòng. Vịnh Hy run sợ nhìn bàn tay của mình
Chẳng lẽ cô đã giết chết ông Châu?
Cô la hét hoảng loạn đập cửa phòng bao đến khản giọng
Cuối cùng nhân viên cũng vào. Họ vào không phải vì nghe tiếng la hét của Vịnh Hy mà họ mang thêm đồ vào. Bởi vì rất không may cho Vịnh Hy là camera của phòng đó đang bị hỏng
Cô nhân viên thất thanh không nói lên lời khi nhìn cảnh tượng. Vịnh Hy bối rối, quần áo xộc xệch.
Cuối cùng cô cũng bị cảnh sát đưa về phòng tạm giam trong khi ông Châu thì được chuyển tới bệnh viện. tại phòng tạm giam họ hỏi này kia, cô cũng khai mọi thứ và muốn có luật sư, nhưng mà sự việc rõ ràng, ông Châu bất tỉnh nhân sự do bị cô đập chai rượu vào đầu.
Ngồi lấy tờ khai ở phòng tạm giam, cô cũng gọi điện cho Mộc Kỳ nhưng máy toàn không liên lạc được. Vịnh Hy có chút đau lòng. Đôi lúc đọc truyện ngôn tình nhiều cứ nghĩ khi mình ở phòng bao bị như vậy sẽ có một chàng soái ca giống như Mộc Kỳ vậy đến cứu mình, cuối cùng chẳng có ai. Một mình cô đối trọi với ma men hám dục như ông Châu. Giờ ngồi ở phòng tạm giam cũng chẳng có ai luôn.
Tự dưng nghĩ tới lúc cô gặp quỷ tấn công, có một con quỷ già đã đến cứu cô. Nhưng hiện tại hắn giận cô rồi, đi đâu không biết.
Lòng có chút chua xót!
Cuối cùng thì đến đêm cô cũng được thông báo có ngươi tới bảo lãnh ra khỏi phòng tạm giam. Vịnh Hy vui mừng vì nghĩ tới Mộc Kỳ, vừa được giải ra ngoài cô bước nhanh tới, ai ngờ người đến chỉ có Ái Liên.
“-Không ngờ bản lãnh cô lớn thế vậy”
Nụ cười của Vịnh Hy cứng lại
“-Mộc Kỳ.. anh ấy.. không tới sao?”
“Cô gây ra chuyện tầy đình như vậy, phía ông Châu còn đang muốn làm đơn kiện và muốn cắt đầu tư, thử hỏi cô làm anh ấy chưa đủ bận?
Ái Liên vừa nói vừa trách móc Vịnh Hy. Làm thủ tục xong Ái Liên cũng mặc kệ cô mà đi xe về.
Cô cũng biết mình gây ra tội lớn. Nên lại lần nữa lấy điện thoại gọi cho Mộc Kỳ. Anh bắt máy. Vịnh Hy oà nước mắt nức nở.
“Em xin lỗi, Mộc Kỳ.. do em.. em xin lỗi”
Nhưng ngược lại Mộc Kỳ ở đầu dây kia vẫn cười ấm áp an ủi như không có chuyện gì vậy
“-Không sao, chỉ cần em an toàn ra khỏi đấy rồi nói”
“-Uhm. Em.. em không sao, ..”
“-Em về nghỉ ngơi đi, anh có chút việc bận”
Cô vừa vui mừng vì Mộc Kỳ không trách cô. Nhưng chính cảm giác ấm áp này lại khiến cô thấy xa cách vời vời. Hơn nữa thái độ không hề giận giữ của Mộc Kỳ khiến Vịnh Hy suy nghĩ đến việc có khi nào anh ấy biết trước kết cục không? Sao tự dưng lại để cô đi tiếp ông Châu? Rồi cuối cùng vẫn là anh ấy bảo lãnh cho cô?
“Vịnh Hy à Vịnh Hy đừng nghĩ lung tung tội anh ấy, chính mày làm tổn hại đến anh ấy chưa đủ sao? Phải tin vào tình yêu của anh ấy chứ, tất cả anh ấy làm cũng muốn tốt cho mày thôi” cô thầm tự nhắc mình.
Mặc dù đã hơn 10h tối, nghĩ đến việc mình gây ra, muốn bớt đi gánh nặng cho Mộc Kỳ nên cô không về nhà vội mà đón xe tới bệnh viện thăm tình hình ông Châu. Dù dì Vịnh Hy muốn xin ông ấy nể tình mà đừng cắt phần tiền đầu tư ảnh hưởng tới công ty của Mộc Kỳ. Ít nhất nên làm gì đó giúp Mộc Kỳ.
Nhưng cô vừa mới bước tới cửa phòng, tay mới nắm vào chốt cửa hé ra đã nghe tiếng ông Châu quát lớn
“-Con đĩ kia, ..cút đi, mày đến đây làm gì..”
Đầu ông ta quấn một lớp vải trắng, tay cắm dây truyền, mặt trắng bệch do mất nhiều máu nằm trên giường. Vịnh Hy mon men bước định bước vào giải thích thì bất ngờ một chiếc điện thoại bay ngay ra phía góc cửa
“-Cút mau… tao không muốn nhìn thấy mặt mày..đi đi.. tao xin mày đấy, tao với mày không có quan hệ gì nữa.. cút đi…
Giọng ông Châu run run, ông gào lên còn như muốn rút cả dây truyền.Vịnh Hy sợ quá, vã mồ hôi. Cô không dám bước chân vào mà lảo đảo chạy qua hành lang, gặp y tá liền chỉ vào phòng ông Châu có chuyện.
Y tá nhìn Vịnh Hy mấy giây sau đó mới đẩy xe vào phòng.
Vịnh Hy vẫn ngồi ở hành lang theo dõi. Một lúc y tá bước ra căn phòng yên ắng không tiếng động. Đèn cũng được tắt chỉ để lại một chút ánh sáng. Có lẽ ông Châu ngủ rồi.
Đợi y tá đi rồi. Cô cũng định quay về, sáng mai sẽ tới sớm. Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Vịnh Hy lại muốn quay lại chỗ ông Châu. Phòng ông Châu nằm ở cuối dãy hành lang, bệnh viện tư nhân rất vắng vẻ. Bây giờ đã khuya cũng không có bác sĩ y tá tấp nập gì cả.
Chần chờ một lúc cuối cùng Vịnh Hy lại lần nữa tới cửa phòng ông Châu.
Vừa đẩy cửa bước vào cảnh tượng vô cùng khó coi. Ông Châu giường như đang bị ai đó bóp cổ, mặt trắng bệch như thiếu máu, miệng ông ú ớ, chân tay giãy đành đạch. Vịnh Hy hốt hoảng
“-Ông chủ Châu, ông chủ Châu…”
Cô lao vào, giật tay ông ta, vừa giật vừa gọi.
Bỗng tiếng cười the thé của phụ nữ vang lên “hehehe”
Một bàn tay vô hình tát bốp vào mặt Vịnh Hy khiến cô ngã bật ngửa xuống sàn. Lúc này trong ánh sáng lờ mờ cô mới nhận ra, có một con quỷ đang ở phòng ông Châu. Đó là một người phụ nữ còn bế theo một đứa con.
Mặt cô ta trông vô cùng đáng sợ, một nửa thì trắng bệt, một nửa bầy nhầy như đang thối rữa vậy, móng tay dài ra như vuốt còn bế theo một đứa bé mặt toàn máu, hai mắt nó lồi giống người ngoài hành tinh, gầy hóp hơ.
Một tay bế con, một tay hướng ông Châu tiếp tục lật chiếc giường bệnh mà ông Châu đang nằm ho sặc sụa. Vịnh Hy nuốt khan một ngụm khí lạnh. Đứng lên miệng vẫn gọi ông Châu. Cô dùng thân mình đỡ lấy chiếc giường khi nó đang nghiêng. Mặc dù ông ta đối xử tệ với cô nhưng nhìn thấy ông ta bị Quỷ đánh cô không thể làm ngơ.
“-Cút ra, đừng xen vào chuyện người khác..tôi phải trả thù lão ta…hahahha”
Thấy Vịnh Hy xen vào việc tốt của nó. Con quỷ mẹ lớn tiếng quát cô. Nhưng mặc kệ, Vịnh Hy không muốn một người chết bởi quỷ. Cô ra sức gồng đỡ chiếc giường, trong khi ông Châu vẫn đang ho sặc sụa, mặt cắt không ra giọt máu vì sợ. Cô sợ ông ấy ngã xuống nên hét lên: “Ông Châu mau xuống giường đi”
Chiếc giường mỗi lúc một dựng lên sức nặng đang đè lên người Vịnh Hy.
Ông Châu ý thức được, nên tay lần mò xuống gối lấy ra một vật gì đó như miếng ngọc bội nhỏ ném về phía con quỷ. Nó hốt hoảng buông tay, lùi về phía sau khuỵ xuống sàn, chiếc giường bệnh cũng từ đó mà “bịch” một cái, trở về trạng thái bình thường.Vịnh Hy ngồi dưới sàn thở dốc.
Nhưng đứa bé trên tay bà ta bỗng dưng ngồi dậy, mặt nó dị hợm, hai mắt vằn lên nhưng miệng lại cười khanh khách, rách sang tận mang tai “he he. He he”
Nó tuột từ tay bà ta, nhảy cà tưng đến chỗ ông Châu và Vịnh Hy. Cô vùng dậy, nắm tay ông Châu run rẩy hét lên “Tránh xa ra…”
Vật phòng thân của ông đã bị ném, Ông Châu lúc này cũng sợ “Cút đi..chúng mày cút đi”. Khi nãy Vịnh Hy tới ông Châu đang ra sức chửi cũng là vì con quỷ này chăng?
Nhưng nó không để lời nói của ông Châu vào mắt, Nhảy tới, táp một cái vào bụng. Ông Châu cũng ý thức được nên xoay người, cú đánh bị trượt chỉ trúng cánh tay. Ông ta đau đớn. Vịnh Hy lôi lá bùa ra, định ném vào người thằng nhỏ, nhưng chưa kịp thì bà mẹ lao tới nhằm đúng cô mà tát khiến lá bùa văng ra. Vịnh Hy đau đớn co rúm nhưng nhìn thằng bé còn ẵm ngửa đỏ hỏn máu đó lại tiếp tục tấn công ông Châu thì Vịnh Hy cũng gắng gượng lao tới ôm lấy ông Châu, nó không ngờ cô lao tới nên một trưởng dính lưng cô, khiến Vịnh Hy phun một ngụm máu tươi xuống sàn. Mặc dù ông Châu làm điều tệ với cô nhưng Vịnh Hy không thể thấy chết mà không cứu.
Máu của Vịnh Hy bắn ra, lại khiến bốn mắt của hai con quỷ sáng lên. Bọn chúng nhào tới. người phụ nữ mặt thối rữa một nửa đó lè cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng ra, liếm lấy giọt máu trên sàn thằng nhỏ cũng cà tưng tới cười ha hả “Chia chia..”
Cái lưỡi đỏ hỏn dài ngoằng đó đó lại lần nữa thè ra, liếm vào môi thằng nhỏ khiến nó phấn khích. Có lẽ máu của Vịnh Hy rất hấp dẫn hai con quỷ này.
Ông Châu thấy Vịnh Hy yếu ớt nằm đó, khẽ lay lay cô dậy. Nhân lúc hai con quỷ đang liếm máu không để ý.
Hai người vừa mới nhỏm dậy chuẩn bị tìm đường lui thì…. Điệu cười của hai con quỷ lại vang lên
Bây giờ giường như hai bọn nó quên ông Châu mà chuyển đối tượng sang Vịnh Hy. Cô vừa gắng gượng bò đến nhặt lại lá bùa thì hai con đó chắn trước mặt vịnh Hy. Miệng thằng bé mặt máu kia bỗng nhiên xuất hiện hai cái răng dài ra, lao đến để cắn Vịnh Hy. Răng vừa dài ra cái mắt còn nhìn cô đầy khát máu. Quỷ mẹ thì thè lưỡi liếm liếm lên mặt rồi lại thu về. Cô sợ quá hét lên.
Ông Chủ Châu nhìn thấy cảnh tượng ấy co rúm lại như muốn ngất.
Con quỷ con đó vừa nhảy lên người Vịnh Hy thì bỗng nhiên cả người cô bổng lên, dựa vào một vòm ngực vững chắc.
Phòng bệnh vang lên tiếng hét …
Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.
Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Cứu em khỏi tên ma già (Chap 11)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Poliva là đơn vị chuyên sản xuất, kinh doanh: mẫu xích đu sắt đơn giản, ghế nằm bãi biển, dù lệch tâm giá rẻ, đồ dùng 1 lần trong khách sạn,…và các loại thiết bị nhà hàng, khách sạn số 1 tại Việt Nam với hơn 10 năm kinh nghiệm, vì thế nếu các bạn có nhu cầu xin vui lòng liên hệ với chúng tôi theo hotline 096.849.8888 để được tư vấn tận tình nhất.