Di Thành và Vịnh Hy đã về sống chung một căn nhà, hai người quấn quýt với nhau như keo với sơn. Vịnh Hy dự định đi kiếm việc làm và cô đang có ý định tới chỗ Hàn Phong để làm. Cô tới chẳng biết có làm gì hay không nhưng cũng đủ cho anh không thấy mệt mỏi, mặc dù công việc đang ngập đầu.
Đọc toàn bộ nội dung truyện tại đây => Nợ Duyên Âm
Chap 31: Quỷ dẫn
Hắn cũng không ngủ được, hắn nhẹ nhàng ôm cô, vuốt tóc, nằm phía sau, một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc.
“Từ khi em sinh ra chúng ta đã âm dương ly biệt, anh nên làm thế nào để thu lại khoảng cách âm dương?”
Hắn ôm cô thật chặt. Trong lòng ngổn ngang những suy tư.
Vịnh Hy biết hắn có tâm sự nhưng cô, cô biết nên làm gì bây giờ.
Giả vờ như vô tình tỉnh giấc, Cô xoay người lại dụi dụi đầu vào ngực hắn
Hắn vuốt ve cô nhẹ nhàng lên tiếng
“-Sao thế? ngủ đi, anh làm em lạnh à?”
“-Anh vừa đi đâu vào sao? Ưm..”
Cô dụi dụi rồi cũng vờ vịt hỏi, miệng còn ngáp ngáp
“-Ừ, khát nước”
Đúng là nói dối không biết đường nói dối.
“-Anh có chuyện gì à?”
“-Không. ngủ đi”
Cô biết tính hắn, đã trả lời như vậy có nghĩa là có hỏi nữa hỏi mãi cũng không nhận được câu trả lời.
“-Anh có thể nói cho em mà”
Cô cố gợi thêm câu nữa. Nhưng trong bóng tối, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai nhìn cô cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nhắc cô ngủ đi mà thôi.
Sáng hôm sau, cô trở dậy định không đi làm thì thấy hắn đã nấu sẵn cho cô một tô mì
“-Ngủ lười, ăn đi rồi tới công ty”
“-Nhiều tiền rồi, em không đi làm nữa được không?”
Cô hỏi thử vậy thôi chứ thật chất chưa bao giờ Vịnh Hy có suy nghĩ mình không làm việc cả, đối với công việc Vịnh Hy là người vô cùng trách nhiệm.
“-Lười”
Cô phụng phịu ngồi ăn, rồi gợi chuyện nhưng hắn vẫn thế, im lặng không nói gì, chỉ lảng sang chuyện khác. Mãi cho tới lúc điện thoại cô có chuông, là Hàn Phong nói tới đón cô. Vịnh Hy đưa mắt sang Di Thành, hắn vẫn thế, không nói không gì, chỉ im lặng nhìn cô trìu mến
“-Hôm nay anh đưa em đi làm được không?”
Hắn hơi bất ngờ với yêu cầu của cô, nhưng mà không sao, hắn cũng vui vẻ gật đầu. Khiến Vịnh Hy thật không hiểu là như thế nào. Cô thật sự muốn rằng hắn đưa cô đi, để cô được ở cạnh hắn nhiều hơn, xem chuyện cô nghe được bao giờ hắn trở về là đi đâu khi cứ ở cạnh cô. Hơn nữa Hàn Phong đến đón, cô cũng không muốn mình ở cạnh Hàn Phong mà không có hắn.
Vậy là Hàn phong lái xe, hắn cùng cô tới tận cổng công ty.
Đọc các chap trước:
Xuống xe, cô chạy tới ôm, áp mặt vào ngực hắn
“-Chiều đón em được không?”
“-Mau vào làm việc đi, muộn rồi”
Hắn không trả lời trực tiếp câu nói của cô. Sau cũng quàng tay qua vỗ vỗ lưng cô
“-Em làm sao thế? Đi làm mà nũng nịu như vậy?”
“-Em muốn ôm anh”
“-Ngốc ạ, ôm cả đêm chưa chán?”
“-Không chán”
Cô thẳng thừng trả lời
“-Được rồi, thua em, mau vào đi”
Mọi người đi làm qua sảnh đông hơn, cứ nhìn họ cô mới miễn cưỡng buông hắn ra, Hàn Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ở một góc chờ cô.
“-Có muốn nói gì với em không?”
Tưởng cô đi rồi, hóa ra bước được hai bước lại quay lại hỏi hắn. Hắn nhoẻn miệng cong môi
“-Sợi dây anh tặng em, phải đeo cần thận”
Cô nở nụ cười gật đầu rồi vào công ty. Từ tối qua đến giờ, cô cứ nghi hoặc mọi thứ nhưng chẳng biết thắc mắc thế nào thực ra trong lòng còn có chút bực bội nữa, hắn chẳng nói cho cô chuyện gì, coi cô là gì không biết.
Trước đây khi còn sinh viên những lúc thấy bế tắc hay muộn phiền cô hay gọi điện cho mẹ Kiều. Nhưng mà lâu rồi cô cũng không có gọi vì những chuyện khó xử mà lúc vui vẻ mới gọi cho mẹ nhiều hơn. Dạo gần đây cô thường xuyên gọi cho mẹ Kiều, cô nói chuyện về cuộc sống hiện tại rất vui vẻ, nhưng tuyệt nhiên việc Di Thành là quỷ thì cô không dám kể. Chỉ biết mẹ Kiều rất vui vì ít nhiều đã qua sinh nhật 22 của cô mà con gái bà vẫn vui vẻ nhí nhảnh, hàng ngày mẹ Kiều vẫn ăn chay niệm phật cầu phúc cho con.
Hôm nay cô có tâm sự trong lòng mà không dám hỏi mẹ, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, hỏi như thế nào.
Cả ngày đi làm, Vịnh Hy cứ nhấp nhổm không yên, mà kỳ lạ nữa là Hàn phong. Anh ta bận nhiều việc nhưng cứ kè kè bên cô, tẹo lại gọi cô lên phòng bàn cái này bàn cái kia. Trưa đi ăn cơm ở căng tin cũng đòi đi cùng. Bình thường thì anh vẫn quan tâm cô hết lòng, nhưng mà săn sóc đến mức gọi lên phòng anh ngồi cả buổi thì không có, vì anh ta mới thiết lập công ty việc nhiều còn rất bận nữa, bao nhiêu mối quan hệ phải ngoại giao.
“-Hàn phong, hôm nay anh sao thế? Anh cứ thế này, mọi người công ty nghĩ không hay cho cả hai đâu”
Nhưng mà anh ta lại cười cười
“-Như thế càng tốt chứ sao, anh thích em mà, anh muốn tất cả các phụ nữ trên thế giới biết rằng anh chỉ thuộc về em mà thôi.”
Cô đàng bực bội nguýt ngoa, đồ mặt trơ
“-Nhưng tôi… Di Thành sẽ nghĩ không tốt…”
Hàn Phong trầm tư, xong lại cười cười trở lại
“-Anh thích em, còn việc em thích anh hay không thì anh sẽ chờ, Di Thành hắn cũng không quản anh thích em mà”
“-Hàn thiếu…”
Cô bặm môi gào lên.
Chiều tan làm, Hàn Phong lại nói đưa cô về. Cô thật sự rất nghi ngờ, bình thường anh ta toàn tăng ca, cô thì về sớm, cô cũng không để hắn đưa về làm gì, nhưng hôm nay từ chối hoài không được.
Tại lúc trưa đang ăn cơm ở căng tin, mọi người đồn nay trăng màu đỏ, và to khổng lồ nhất hơn hai mươi năm qua. Hiện tượng này được các nhà khoa học dự đoán và đứng ở chỗ thành phố Tô Châu cô đang sống là xem đẹp nhất. Cô tính về sớm ăn uống xong cũng rủ Di Thành đi xem cùng.
Đang gãy lưỡi từ chối Hàn thiếu thì điện thoại cô đổ chuông. Giá như tên quỷ già dùng điện thoại thì mỗi lần đổ chuông cô còn hy vọng là hắn, nhưng căn bản Di Thành chẳng sài smatphone, nên cô uể oải mở máy, là Châu Kiệt
“-Anh bị sao cơ?”
….
“-Uống thuốc chưa?”
…
“Ờ được rồi em tới”
Cuối cùng cô cũng phiền Hàn Phong đưa tới nhà Châu Kiệt, căn nhà gỗ ở ngoại ô không tiện đón xe bus.
Đến nơi, vừa vào nhà thấy Châu Kiệt chum trăn nằm rên ư ử.
“-Anh sao thế?”
Giọng Châu Kiệt yếu ớt
“-Anh… có lẽ dạ dày, đau quá.. huhu”
“-Hàn Phong, mau đưa anh ấy đi bệnh viện”
Hàn Phong đi cùng ái ngại nhìn Châu Kiệt, nhưng Châu Kiệt lại xua xua
“-Huhu, anh sợ bệnh viện lắm rồi”
“-Sợ cũng phải tới, các bác sĩ còn thăm khám chứ”
“-Anh.. anh không muốn gặp mấy đứa nhóc đó”
Nghĩ tới chuyện hôm trước, cô và Di Thành để anh lại một mình rồi còn phải siêu độ cho mấy con ma nhỏ non nớt, Vịnh Hy hơi áy náy nên dịu xuống.
Ở bên cạnh Châu Kiệt, cho anh ta uống thuốc, coi anh ta mãi cho tới 8h tối cô lại nóng ruột nói đi về.
Hàn Phong ngay khi đưa cô tới thì nói bận việc đã đi trước. Châu Kiệt thì cứ co ro không yên, nói đêm nay cô phải ngủ lại ở đây nhỡ nửa đêm hắn đau không thấy ai
“-Thế sư nương quỷ của anh đâu?”
“-Bà ấy có việc ra ngoài rồi”
Cuối cùng Vịnh Hy đành ở lại vì thấy Châu Kiệt cứ như không xong, anh ta đuối lúc nào không hay vậy.
Cuối cùng thì cái lịch muốn về đi xem trăng khổng lồ với Di Thành bị hủy. Cô cũng không liên lạc được vì hắn không sài điện thoại. Nhưng Cô đã gọi cho Hàn Phong nhắn hắn là cô ở lại đây, anh ta nhắn lại đã ghé nhà nói cho Di Thành oke rồi.
Vịnh Hy chăm sóc cho Châu Kiệt, nghĩ tới anh đã từng cứu cô mấy lần, trong bệnh viện cũng lo lắng chăm sóc cho cô nên nghĩ giờ anh ta vậy, cô bỏ về cũng áy náy.
Châu Kiệt một mực đòi cô phải ngủ cùng phòng với anh ta, nhỡ nửa đêm nửa hôm có việc gì. Thế là Châu Kiệt nằm ở giường, Vịnh Hy nằm ở sofa ngay giữa phòng.
Cô cứ vặn bên nọ vặn bên kia, chờ Di Thành tới, mãi mà chẳng thấy hắn. Cô lại nghĩ tới việc lần trước Châu Kiệt từng nói có trận pháp ngăn quỷ vào, Cô lo lắng hắn tới mà không vào được nên hỏi Châu Kiệt, nhưng anh ta nói Di Thành có thể vào được, vì anh đã cho hắn cách phá.
Càng nằm cô lại càng suy nghĩ, sao hắn vào được, Hàn Phong đã nhắn vậy, hắn không tới? hắn đồng ý cho cô ở lại mà lại không tìm cô? Có chút bực bội, hắn làm gì cũng không nói, cô đi đâu có thông báo mà hắn cũng chẳng quan tâm. Xoay qua xoay lại cô cũng chìm vào giấc ngủ lơ mơ.
Bỗng nhiên nửa đêm, cô nghe tiếng gọi trong giấc mơ
“-Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư…?”
“-Bà.. bà là ai? Có việc gì?”
Người đó sát lại phía cô, Vịnh Hy nhận ra cái u trên cổ bà ta
“-Cô nhận ra tôi rồi chứ?”
“-uhm”
“-Cô thực không muốn biết Thái tử gia là người như thế nào sao?”
“-Thái tử gia?”
Cô nhận ra cách xưng hô này từ đêm hôm trước khi con chuột bạch nhắc tới.
“-Tôi.. tôi không muốn”
Cô bực tức, hắn chẳng quan tâm cô, sao cô phải quan tâm hắn làm gì.
“-Cô thật không muốn? Lão Quỷ mà cô gọi là chồng, là người như thế nào sao? Nếu cô thật không muốn biết thì thôi,còn nếu cô muốn tôi dẫn cô đi”
Nhìn chằm chằm bà ta một lát Vịnh Hy hỏi lại
“-Bà biết anh ấy ở đâu thật sao?”
“-Biết, nếu cô muốn đi tôi dẫn cô đi”
“-Được”
Thế là cả người Vịnh Hy như thể bay bổng lên không trung. Bàn tay xù xì của bà ấy cầm tay cô dẫn đi.
Tác giả truyện Nợ duyên âm: Facebook Chị Dậu.
Đọc tiếp => Nợ Duyên Âm – Bạch Quỷ vương (Chap 32)
Tham khảo thêm hàng loạt truyện ma có thật hay tại => Truyện ma
Poliva – Công ty chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, thiết bị ngoại cảnh khách sạn uy tín trên toàn quốc. Với trên 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực, chúng tôi đã cung cấp hàng nghìn sản phẩm như: giá xích đu mây, giường bể bơi, ô lệch tâm, đồ dùng 1 lần trong khách sạn,…trên khắp cả nước. Tất cả sản phẩm do chúng tôi phân phối ra thị trường đều mang thương hiệu Poliva cao cấp nên có độ bền cao, giá thành hợp lý. Quý khách có nhu cầu mua bất cứ sản phẩm thiết bị nhà hàng khách sạn nào vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.