Sau thời gian kiên nhẫn chờ đợi, Thy Thy đã nhận được mail của Hoàng Đức Long. Cô sung sướng vô cùng, mọi người đều nghĩ rằng cô bị điên do quá stress…
Chap 37: Đối tác
Em sung sướng quá cười lên thật to, mấy chị có hiểu cảm giác đang đợi cái cái gì mà tin nhắn đến đúng cái điều mình mong chờ không, thú thận sướng không còn gì bằng. Mọi người giật mình quay lại nhìn em, còn tưởng em theo dự án này bị stress nên phát điện haha.
– Cuối cùng thì cũng lên tiếng thôi mà, Hoàng Đức Long để xem anh hành hạ người khác đến đâu?
Mọi người không hiểu chuyện gì nhìn nhau áy náy nói:
– Có chuyện gì thế, có vẻ em stress quá phải không?
– An Thy, có sao không em?
– An Thy nếu em chịu đựng không đựng, anh có thể xin sếp đổi người khác, em có thể không theo dự án này nữa.
Em quay lại nhìn giám đốc, mặt hơi đanh đá nói:
– Giám đốc, em càng lúc càng hứng thú dự án này, anh lại nói em không theo được ạ?
– Nhưng lo lắng cho em quá.
– Em đang có những kế hoạch riêng của em, nhất định em sẽ làm chủ tịch họ phải quay ngược lại năn nỉ chúng ta.
– Em làm được??? Anh không tin!
– Này, anh chị, lại hết đây!!!
Cả team hứng thú ngồi hết vào bàn ghế làm việc, ngồi vòng tròn nhìn nhau. Em lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của Hoàng Đức Long rồi đấy điện thoại ra bàn, chỉ tay vào:
– Các anh chị thấy gì không ạ? Là Hoàng Đức Long chủ động liên hê để bàn về dự án
– Thật chứ, anh không tin, không thể tin, Hoàng Đức Long nổi tiếng khó chịu, khó chơi, khó gần, có thể nói cực kì đáng ghét, làm sao trong vòng một nốt nhạc em có thể thành
công?
– Haha…mọi người cá cược không ạ?
Cả team nhìn nhau rồi gật đầu, mỗi người. nhanh trong rút thẻ visa để trên bàn rồi đẩy ra.
– Nếu dự án này thành công, em muốn mua thức gì có giá trị, em cứ lấy thẻ mà cà. (Giám đốc nói)
– Thật ạ? (Em hí hứng đáp)
– An Thy, anh không tin một cô bé hơn 20 tuổi như em sẽ làm được gì đấy, khó tin!
– Oke ạ, thế mọi người làm chứng nhé, đợi em đấy!!!
Hôm đó, em cứ lưỡng lự về việc nhắn tin cho Long, nhưng thú thận em không thể để tình cảm xen lẫn công việc, mục đích chính là kí hợp đồng, đem lại vào thành tích học tập những lần thực tế có kết quả tốt nhất. Em reply lại email.
Đọc các chap trước:
– Chào chủ tịch, chúng ta có thể gặp nhau ở đầu được ạ?
– Chào Thy Thy, đây là Việt Nam, tôi sẽ đến bất cứ nơi nào em muốn, em cứ ra thời gian địa điểm.
– Vâng ạ, chủ tịch, cho em một câu!
– Mời cô Thy Thy.
– Là chủ tịch muốn gặp em vì công việc hay…
– Thy Thy, tôi muốn em nghiêm túc, đây là email bàn về công việc.
Hoàng Đức Long vẫn cứng nhắc đến cùng, trừ cái lần khiêu vũ cùng nhau là em cảm thấy anh bức rứt khó chịu khi gần em, vì vậy em suy nghĩ đó là điểm yếu của anh, gần em là tim anh coi như bị phân tâm. Ít nhiều gì khi gặp lại, chắc cũng muốn ôm ấp, lên giường biết mấy trong đó, nhưng chức danh chủ tịch không cho phép anh làm như thế, thì để em xem được bao lâu.
Ngày hôm sau, nhanh chóng sếp lịch để gặp gỡ, bàn về dự án. Nơi gặp là một khách sạn 5* lớn tại trung tâm Hồ Chí Minh, không gian vừa đủ nhưng cực kì sang trọng.
Lần này, không phải chỉ gặp riêng, mà tất cả team, một cuộc gặp gỡ cực kì nghiêm túc.
Cả team em đến trước, tầm 5 phút sau Hoàng Đức Long xuất hiện, giây phút cánh cửa phòng bật ra không một tiếng động càng làm hình dáng Hoàng Đức Long nổi bật còn hơn ánh đèn nữa. Anh mặt một bộ vest xám, vẫn phong thái chải chuốt, thơm tho, sạch sẽ, sang trọng cúi chào mọi người lịch sự dã man.
Từ giây phút đó, em không những yêu một Hoàng Đức Long như trước kia, mà bây giờ em yêu Chủ Tịch, thật sự rất yêu Chủ Tịch!!!
Hoàng Đức Long ngồi chăm chú nhìn bản thảo mà bên em soạn lại, giá đưa ra cao hơn so với ban đầu, Hoàng Đức Long bỗng dưng mỉm cười:
– Thưa chủ tịch, có vấn đề gì phải không chủ tịch? (Giám đốc lên tiếng)
– Ai là người trực tiếp soạn bản thảo này? (anh ngước lên nhìn về bên em)
– Dạ, là bên tập đoàn chúng tôi.
– Vậy bên anh nghĩ có thể thỏa thuận một cách đơn giản như vậy sao, tôi còn chưa thấy thành ý của tập đoàn các anh nữa.
– Nếu anh có yêu cầu gì, anh cứ nói ra thưa chủ tịch.
Bỗng Hoàng Đức Long liếc mắt qua em, lúc đó cũng là lúc em chú tâm nhìn Hoàng Đức Long say đắm, trong giây phút anh nhìn chăm chăm, anh bắt gặp anh mắt em nhìn anh thì em ngại ngùng chớp chớp mắt, nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Em lật đật đứng dậy, có một chút bối rối vì đối diện một chủ tịch tập đoàn lớn, mà chính em đang bị ngắm, đang chuẩn bị tia…
Em cười để đánh trống lảng vì hồ sơ chính em soạn, Hoàng Đức Long thật tinh ý, không thể nào qua mắt.
– Chủ tịch ạ, nếu chủ tịch cần gì cứ nói ra, ví dụ như một buổi ăn lãng mạn chỉ có tôi và chủ tịch. Hoặc một buổi dã ngoại về dự án cần mua, hoặc có thể một buổi thể thao như đánh gôn. Chủ tịch muốn thế nào, chuyện còn lại sâu xa, chủ tịch có thể đưa ra ý kiến.
Mọi người hơi bất ngờ khi em đưa ra ý kiến hơi bị rõ ràng khiến Hoàng Đức Long hơi ngại, em cố tình mà, nhưng không…. Hoàng Đức Long khoái chí, cứ như cái dự án này chỉ để đấu với em thôi. Anh mỉm cười, rồi ánh mắt tự nhiên chuyển sang chế độ ngọt ngào, một chút hút hồn.
– Cô Thy Thy…
– Vâng, chủ tịch…
– Cô nghĩ cô soạn ra bản thảo này, tôi có thể đồng ý một cách dễ dàng vậy sao?
– Tôi không thích chọn lựa cái nào cả…
– Chủ tịch…anh? (Em chau mày nhìn anh)
Không biết Hoàng Đức Long đang muốn gì nữa…
– Tôi muốn chọn cả 3, đó là một buổi hẹn riêng chỉ có tôi và cô, một buổi dã ngoại nơi dự án, và…tôi muốn chơi đánh gôn cùng cô!
Hoàng Đức Long cười mỉm môi đắc ý, có vẻ như em đang bị vào tròng rồi, em bị anh ấy dụ rồi. Mọi người bên team em nhìn nhau bất ngờ, họ không hiểu lý do vì sao chủ tịch đối tác cứ nhắm vào Thy Thy như vậy.
Thực chất lúc ấy, Hoàng Đức Long không thấy chủ tịch bên em xuất hiện có vẻ hơi tức giận, vì cuộc gặp gỡ quan trọng này, chủ tịch không xuất hiện coi như không tôn trọng Hoàng Đức Long. Tập hồ sơ anh đặt mạnh xuống bàn, công việc ra công việc, em hiểu hết tất cả.
Anh đẩy hồ sơ về phía giám đốc:
– Hủy buôn bán, hủy giao dịch, tôi thay đổi ý định rồi.
Anh đứng dậy bước đi, anh Hòa ra ám hiệu cho em. Em lật đật đứng dậy.
– Chủ tịch, thế tối nay tôi có thể mời anh đi ăn riêng được không ạ?
Hoàng Đức Long đang đi dừng lại, quay sang nhìn mọi người rồi cuối cùng là em.
– Một buổi hẹn riêng cũng chưa đủ.
– Thế tôi sẽ đồng ý đi dã ngoại…
– Cũng chưa đủ!!! (gương mặt Hoàng Đức Long bỗng nghiêm túc lại)
– Vâng, tôi sẽ đồng ý đi đánh gôn cũng chủ tịch là được chứ gì ạ?
– Tôi thích đánh gôn nhất đấy (Hoàng Đức Long đáp trả nhanh chóng)
– Nhưng…
– Nhưng khi nào thì tôi chưa biết, xin phép cả nhà!
Ơ hay, ra yêu cầu, ra buổi hẹn, rồi rốt cuộc quay đi. Lúc đó em cứ nghĩ Hoàng Đức Long giận dỗi gì nhưng không ngờ anh ấy cảm thấy mình bị coi thường, chuyện chủ tịch em chưa thế gặp được là vì không biết ý Hoàng Đức Long như thế nào, buổi hẹn hôm nay cũng không hề báo sếp.
Hai ngày hôm sau, em nhận được sự điều chỉnh nhân sự từ sếp tổng:
– Tối nay sẽ có một người mới sẽ gia nhập vào team các cậu, anh ấy du học ở Pháp, chuyên về lĩnh vực kinh doanh bất động sản, và có kinh nghiệm hơn 10 năm trong thế giới bất động sản.
– Thưa sếp vậy là…
Màn hình gọi video phía trước, cả team đang ngồi chăm chú nghiêm túc thì:
– Người này tên là Vũ Đức Thành, sẽ đảm nhận vị trí Giám Đốc Kinh Doanh mới thay cho giám đốc hiện tại!
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau, đặc biệt giám đốc hình như đã biết trước mọi việc, có lẽ không hoàn thành tốt nhiệm đợt này được đưa ra. Thời gian kéo dài quá nhiều so với quy định, nên đã bị out một cách đầy tiếc nuối.
Tối đó giám đốc cũ hút thuốc thâu đêm tới sáng, anh buồn bã bứt rứt.
– An Thy, nếu có cơ hội em hãy về Việt Nam mà làm việc, có thể sau này chúng ta không còn là đồng nghiệp, nhưng nếu khó khăn gì cứ nói, anh sẽ giúp đỡ em.
– Sếp, em thấy nản quá.
– Không sao, giám đốc mới được bổ nhiệm tài giỏi lắm, rồi cả team sẽ thu kết quả tốt thôi.
– Nhưng anh ta là ai, sao lại là ….
– Tài giỏi, làm việc ở Pháp cũng lâu rồi, xưa cũng du học mà.
– À…tên gì ấy nhỉ, em bỗng dưng quên mất!
– Vũ Đức Thành!!!
– À…tên hay nhỉ, Vũ Đức Thành…
Em đọc tên rồi lẩm bẩm cười, công nhận tên hay thật luôn, nhưng bỗng dưng em quay nhìn giám đốc, mắt chớp chớp, nụ cười tắt hẳn đi.
– Vũ Đức Thành, từng du học Paris, giờ sống ở Pháp, có 10 năm kinh nghiệm trong nghành Bất Động Sản. (mắt em trọn to)
– À, đúng rồi, sao em biết rõ vậy?
Cầm tách cà phê trên tay, em quay đi một mạch về phòng, trán lấm tấm mồ hôi hột. Đặt tách cà phê xuống bàn em vội vã mở macbook điều tra thông tin về Vũ Đức Thành…vậy là đúng anh ấy, anh họ Mẫn Nhi, chuyện gì thế này?
Sáng hôm sau có cuộc họp gấp, Vũ Đức Thành xuất hiện như một vị lãnh đạo thật sự, thân hình cao rao, tóc chải keo, trẻ trung hơn Hoàng Đức Long một chút.
– Chào An Thy, em nhớ anh chứ, hy vọng em không bị mất trí nhớ!
– Vâng, chào giám đốc!!!
Thành đưa tay đòi bắt tay em, nhưng em phải miễn cường lịch sự lại. Cả team nhốn nháo vì giám đốc mới quá đẹp trai, còn trong lòng em ngổn ngang suy nghĩ, bừa bộn khó xử. Đúng như em dự đoán, Thành sẽ theo đuổi em đến cùng, sẽ làm Hoàng Đức Long phát điên.
Sau khi buổi họp kết thúc, Thành bước lặng lẽ theo sau em…
– An Thy, sao em lại trốn tránh anh!
– Thế tại sao anh lại xuất hiện đúng vị trí này.
– Anh đã từng nói gì ở Paris, anh thích vẻ đẹp mộc mạc của em, thích giọng nói ngọt ngào, thích nụ cười hiền hòa của em, thích cả sự thông minh của em.
– Anh Thành, anh bình tĩnh lại đi ạ, chúng ta đang làm chung dự án, đặt trách nhiệm lên hàng đầu, đừng nói chuyện tình cảm.
– Vậy thì anh sẽ làm em dần rung động trước anh, bằng sự tài giỏi!
Thành đánh trúng tâm lý em, ngưỡng mộ và yêu say đắm một người tài giỏi, nhưng em đâu dễ như vậy?
– Anh cố lên nhé, Vũ Đức Thành!!!
Vừa lúc ấy, em nhận được cuộc gọi, có linh cảm sẽ là một người em mong chờ:
– Thy Thy, em đang đứng nói chuyện cùng ai?
Là giọng nói ấm áp của Hoàng Đức Long…Em quay đi, thì Thành lại nhìn em với vẻ khó hiểu.
– Sao anh lại biết, anh xem được cả camera nơi khách sạn 5* à.
– Em không biết chứ, khách sạn 5* mà em ở, chính là của tôi!
– Hoàng Đức Long, anh cố tình theo dõi em à?
– Anh…
Hoàng Đức Long lên tiếng tiếp:
– Thy Thy, chúng ta hẹn hò đi, tôi muốn có một bữa ăn tối riêng cùng em!
– Ăn tối ạ?
Em định hét lên, phần vì cảm thấy quá bất ngờ với lời đề nghị của anh, phần vì em cũng chờ đợi đã lâu rồi câu nói này rồi. Nhưng em sực nhớ ra Thành đang ở phía sau lưng em.
– Có thật là chủ tịch chỉ muốn ăn tối thôi ạ?
– Em còn muốn ăn gì nữa à, ngày xưa em có ăn vặt đâu?
– Vâng, nếu ăn tối không thì hơi phí ạ?
– Hay em muốn tôi…em?
– Chỗ mà … chủ tịch nói em điền từ “ăn” có đúng không ạ?
– Thy Thy…em đang tán tỉnh tôi, em đang cố gợi ý tôi về chuyện đó, hay…?
– Được rồi, em đồng ý thưa chủ tịch, giờ em hơi mệt, nói chuyện sau ạ!
Em muốn cắt đuôi Thành, tuy bây giờ chung một team, Thành là Giám Đốc mới nhưng em thấy thật sự khó chịu, không nghĩ câu nói khi Paris năm xưa bây giờ là sự thật… Thành đang theo đuổi em.
Em vào phòng riêng chốt cửa, Thành đứng ngoài cửa kiểu bất lực, muốn nói gì đó, muốn làm gì đó nhưng không thể đi quá giới hạn cho phép.
Khi đó, em cũng chẳng nhớ ra được, từng nước bước, từng hành động của cả team em, đặc biệt là của em đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Đức Long. Sau này em mới biết, hôm đó Hoàng Đức Long đã ghi hình lại cảnh Thành đứng của em rất lâu còn nói với Hoà:
– Tôi sắp có đối thủ rồi, từ đó đến giờ trong việc làm ăn tôi lại tính toán rất hay. Còn bây giờ khi yêu Thy Thy tôi lại không biết mình phải làm sao mới đúng. Nếu dùng tiền để tiêu diệt cậu ta thì lại chơi không đẹp, còn nếu dùng năng lực kinh doanh thì lại sợ Thy Thy tổn thương.
– Vậy chủ tịch định làm thế nào?
Lúc đó Hoàng Đức Long lại im lặng, không trả lời, cũng không nhắc về chuyện đó nữa, anh nghĩ gì thì có trời mới biết.
Email em lại thông báo có tin nhắn đến.
– Thy Thy rốt cuộc cậu đã về Việt Nam, nhưng dường như cậu không muốt liên lạc với tớ?
– Cậu đang suy nghĩ gì?
– Tại sao cậu lại trở về đây?
– Tại sao cậu lại đổi số điện thoại?
– Thy Thy tớ muốn gặp cậu, cậu không nhớ tớ à?
Câu cuối mà Mẫn Nhi viết đó là:
– Tớ muốn biết, cậu đã gặp Hoàng Đức Long chưa?
Đọc đến câu đó mà cảm thấy thật là nực cười,
cậu ta dường như đang điều tra em chứ chẳng phải hỏi thăm. Không còn gặp cậu ta, em còn thấy vui sướng hơn nữa, gặp lại Mẫn Nhi sao? Em không cần!
Đã có thời gian, địa điểm do Hoàng Đức Long sắp xếp cho hôm hẹn hò đầu tiên như anh nói. Tối hôm đó, em chuẩn bị trang phục, trang điểm kĩ lưỡng. Những người trong team em, họ xem như đây là tính toán từng bước đi để thuyết phục Hoàng Đức Long. Còn em thì khác, em muốn hẹn hò thật sự.
– An Thy, những cuộc gặp gỡ như thế này, đều nằm trong kế hoạch, từng bước đi của công ty. Hôm nay em đi gặp hắn cũng chỉ vì công việc, em không cần phải chỉnh chu vậy đâu.
– Anh Thành, em từ đó giờ là vậy, những việc em làm đều chu toàn đến thế đó. Kế hoạch thì sao, chẳng phải em chỉnh chu vì công việc.
– Có phải hắn…
– Anh Thành, họ là chủ tịch của một Tập Đoàn lớn, lại là đối tác của chúng ta, trong lời nói nên tôn trọng họ một chút.
– Được rồi, nhưng anh không muốn em có ý gì với họ.
– Tại sao không, chủ tịch họ đẹp trai, giỏi giang như vậy, nếu họ bảo em chết em cũng chết, đừng nói chi rung động.
Thành có vẻ tức giận, đã điện thoại cho sếp tổng bàn bạc về vấn đề gì đó, nhưng em không quan tâm.
Bước vào một không gian ấm cúng, tiếng đàn piano vang vọng lên khiến người ta trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Phía đằng xa góc bên trái, gần chiếc đàn piano có người đang chơi đàn.
– Dạ, chủ tịch đang chờ cô phía bên kia ạ!
Phục vụ bàn chỉ tay về phía anh, khác như những gì em nghĩ, em cứ tưởng sẽ có một chút gì đó tăm tối, cứ tưởng Hoàng Đức Long sẽ dụ dỗ em làm gì đó, nhưng mọi chuyện nghiêm túc quá đỗi.
– Thy Thy, mời em!
Hoàng Đức Long tận tay kéo ghế ra cho em. Tối nay anh mặc một quần tây âu màu đen, mặc chiếc sơ mi trắng nhưng không thắt caravast, tay đeo đồng hồ bạch kim sáng loá, mái tóc có một chút chải chuốt gì đó trong rất trẻ trung pha lẫn sự nam tính.
Hoàng Đức Long chủ động rót rượu vang đỏ cho em, rồi đưa cho em một ly, chủ động luôn cả việc cạn ly. Em cầm ly rượu nhấp môi trước, trong lúc đó anh chợt hỏi:
– Tôi không nghĩ khi em trở về Việt Nam, tôi lại phải theo đuổi em lần nữa!
Lần này em bình tĩnh hơn, không phun mưa khi nghe điều gì đó bất ngờ. Em nhắm mắt cố uống hết rượu vang đỏ trong ly rồi đặt mạnh xuống bàn kèm theo tiếng vang khá rõ rệt:
– Không phải anh bảo em về Việt Nam mà thuyết phục anh sao, giờ lại theo đuổi ạ?
– Thy Thy, gã đàn ông đó là ai?
Hoàng Đức Long đặt câu hỏi ngay sau đó, rồi cầm ly rượu uống, ánh mắt lại hướng về phía cổ em đang mặc một chiếc váy hơi khoét sâu ngực lộ nốt rùi son bên ngực trái!
– Gã nào ạ, em không hiểu?
– Vũ Đức Thành!!!
Hoàng Đức Long đọc tên Thành ngay sau đó, đúng vậy rất ngắn gọn, không dài dòng.
– Đó là giám đốc mới ạ, em không có ý gì với anh ta.
– Tại sao anh ta lại đứng trước cửa phòng của em 2 tiếng đồng hồ?
– 2 tiếng lận ạ, chắc em cầm nhầm gì đó, hoặc anh ta cần hồ sơ gì đó.
– Tại sao cần lại không gõ cửa?
– À chắc anh ta sợ phiền.
– Sợ phiền sao lại phải đứng đợi làm gì, Thy Thy có phải em đang có ý định cho ai đó cơ hội?
Hoàng Đức Long vừa nói, nhưng một tay cầm lửa, một tay cầm dao cắt miếng thịt trên đĩa nhanh như chớp, cứ như anh đang làm thịt ai đó vậy!
– Miếng thịt đó, anh có cắt nó quá nhỏ không?
Hoàng Đức Long cầm ly rượu thứ 2 uống hết thật nhanh rồi lại đặt xuống bàn, từ ánh mắt, hành động, sự giận dỗi được nói ra bởi một người đàn ông trưởng thành, tài giỏi, có rất nhiều tuy nhẹ nhàng nhưng không nhẹ nhàng, nó khiến cho em có một cảm giác gì đó cực kì thích thú. Anh ấy ghen, đích thị là ghennnnn.
Hoàng Đức Long rót tiếp rượu vào ly, nhìn sơ qua em cũng biết loại rượu đắt đỏ mà ngày xưa anh đã từng cho em uống ở quán bar…
– Trong rượu này, có thuốc không ạ?
– Thuốc an thần đấy. (Hoàng Đức Long đáp)
– Chủ tịch, anh uống nhiều rồi ạ, sẽ bị say đấy, ai lái xe đưa anh về?
Hoàng Đức Long thích thú với câu hỏi của em, anh mỉm cười rồi nhìn em, ánh mắt pha lẫn men say cuốn hút em không rời:
– Tôi đang muốn say đây này, nếu đêm nay tôi say…em có đưa tôi về không Thy Thy?
Em đơ vài giây nhìn Hoàng Đức Long, vì em không nghĩ sau khi về Việt Nam anh bắt đầu thả thính em như vậy. Trong đầu em hình dung, ngày gặp nào nào sẽ là giận nhau, không nhìn mặt, đau khổ, day dứt, hận thù. Ai ngờ đúng là những gì trước mắt khác so với những gì em tưởng tượng, thật buồn cười, không nghĩ gặp gỡ lại nhau còn thú vị gấp trăm lần.
– Hoàng…Đức…Long có phải là anh không ạ, loại rượu này pha an thần thật sao chứ?
– Tôi đã nói rồi còn gì tôi chủ động mua loại rượu này, càng chủ động pha thuốc an thần như em tưởng tượng đấy.
– Như thế chẳng phải chủ tịch lộ liễu quá sao, hôm nay rốt cuộc chúng ta chưa bàn về công việc chút nào cả.
Em cố tình đánh trống lảng, không phải em kiêu kỳ hay chảnh chọe đâu mọi người ạ, những em nghiêm túc trong công việc. Vì mối quan hệ giữa em và Hoàng Đức Long bây giờ là đối tác với nhau.
– Nói đi, em có sẵn lòng đưa tôi về không?
– Vâng, em sẽ đón taxi đưa anh về.
– Rồi em có đi cùng không?
– Dạ, hơ hơ…
Em cố gắng cười tiếp tục đánh trống lảng, nhưng em đâu biết rằng nụ cười của em càng khiêu khích Hoàng Đức Long….
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 38 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: xích đu, ghế hồ bơi thanh lý, dù che nắng ngoài trời, đồ dùng 1 lần cho khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.