Tôi là kỹ nữ – Nỗi buồn Paris (Chap 32)

76,419 | Thứ sáu, 22/11/2024, 07:00 (GMT+7)

Em rời đi trước khi anh Hòa vẫn ngồi đó nhìn theo bóng dáng em, Sài Gòn làm gì có mùa đông, làm gì lạnh như Hà Nội,. Nhưng tại sao trong một buổi sáng như thế nó lại làm con người ta cảm thấy lạnh lẽo cô đơn như thế.

Chap 32: Nỗi buồn Paris 

– Cô muốn đi đâu?

– Cho tôi đến số 80 đường Pasteur…

– Ok.

Chiếc taxi chở em đi qua từng con phố của Sài Gòn, lòng em nặng trĩu dường như đến việc thở em cũng cảm thấy khó lắm. Nhìn từng dòng xe trên đường, nhìn từng gánh đồ của những người bán hàng rong, nhìn những người tấp nập vì bon chen cuộc sống. Nếu em đi sẽ nhớ nơi này lắm, vì yêu một người mà trót lỡ yêu cả một thành phố. Rồi đến khi nào em sẽ trở về nơi đây, đến khi nào cùng anh ngồi trên xe mưa ngập cả con đường, rồi đến khi nào cùng anh nói cười như những ngày đầu tiên?

– Tôi có thể thuê anh một ngày được không ạ? (em nói với tài xế Taxi)

– Một ngày, cô cần đi xa đâu hả?

– Dạ không, chỉ là chạy vòng quanh thành. phố này thôi, tôi có thể trả nhiều hơn số tiền anh quy định, được không ạ?

Thấy tài xế lo lắng em lấy trước 1 triệu đưa cho anh ta.

– Tôi có thể ứng trước, anh yên tâm rồi chứ?

– Ok, bây giờ đi thẳng về Pasteur chứ?

– Vâng!

Chiếc xe đậu trước công ty của Long, dòng người cứ đi ra đi vào rất nhiều, nhưng em vẫn cứ ngồi trong xe lặng lẽ nhìn vào đó không rời mắt. Suốt 2 tiếng đồng hồ đậu đó khá lâu, em đành nói taxi rời đi, nhưng khi vừa định nhấn ga thì em thấy bóng dáng anh đằng xa mặc nguyên bộ vest âu đen, giày đen, vẫn cứ là chuẩn men, vẫn cứ là đẹp trai phong độ hết nấc. Nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm nghị.  không hề hé một nụ cười cho ai mặc dù nhân viên thay nhau chào.

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Tôi là kỹ nữ – Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Anh đi từ phía góc đường vừa bước chân lên bậc thang thì em thấy anh Hoa xuất hiện, có lẽ Hòa gọi tên Long nên Long dừng lại.

Anh Hòa đưa cho Long xem giấy tờ gì đó rồi thấy Long gật đầu. Khi Hòa rời đi, đôi mắt Long thẫn thờ nhìn về một hướng, anh đút hai tay vào túi. Mấy giây sau thấy anh lấy chiếc điện thoại ra bấm gì đó, lại ngẩn ngơ một chút, rồi cầm trên tay đi vào công ty.

Cuối cùng em cũng đã thỏa lòng khi thấy anh rồi, em tựa đầu vào ghế rồi mỉm cười nhẹ lòng. Cảm giác đứng từ xa ngắm nhìn người mình yêu thật tuyệt vời. Xe rời đi là lúc em nhận được cuộc điện thoại của mẹ Long:

– Hợp đồng mua khu cửa Nam cô giữ lời hứa với con, Long sẽ mua được, hợp đồng được kí vào 10h00 sáng mai. Con biết rồi chứ?

– Con biết, cảm ơn cô.

– An Thy, việc đi đâu không còn quan trọng, quan trọng con phải đi học thêm để về phụ

giúp Long, cô biết con hận cô, nhưng đó là nỗi lòng của một người mẹ như cô.

– Có lẽ con chưa có con, nên con không thể hiểu được nỗi lòng bao la như vậy đâu.

– Nếu qua Pháp, sắp xếp được thời gian, cô hy vọng con có thể ghé thăm Quân, con…

– Con không muốn nhắc tới Quân. Chào cô, hy vọng khi về sau gặp nhau, con vẫn nở một nụ cười tươi nhất với cô. Con xin phép!

Em cúp máy trước, nói không hận không ghét mẹ Long cũng chẳng đúng, nhưng bây giờ em chỉ quan tâm đến Long thôi.

Cả buổi chiều đó, em gọi điện nói với chị Lan về việc du học, em từ chối gặp mặt vì không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Tối đến em đi về phía nhà của em. Nhà mà Long mua cho em đó, chỉ là ngồi trên chiếc taxi, nép vào một góc đường đợi chờ anh về, cái nhìn lúc sáng cũng chẳng thể nào thỏa lòng em được.

21h00 xe anh trở về, đậu ngay trước cổng anh bước xuống, nhìn thấy bóng dáng anh đôi lúc em lại muốn vứt bỏ tất cả để chạy xuống ôm anh từ phía sau, mặc cho ngày mai có ra sao, thì cũng có gì to tát đâu chứ?

Tay em nắm thanh cầm của cửa xe ghì chặt nó, rồi con tim em không thể thắng nổi lí trí nữa rồi, em từ từ buông tay xuống, em về về phía anh.

Anh đứng trước cánh cổng, hai tay chống nạnh đứng hiên ngang nhìn về phía ngôi nhà lúc trước anh và em bên nhau. Có lẽ anh đang rất nhớ em, cực kì nhớ em đến nao lòng, nỗi nhớ của đàn ông nó cồn cào trong tim, nó làm anh dằn vặt đau đớn là thế. Anh đứng đó nhìn rất lâu, có lẽ anh chẳng thể dám bước vào nhà.  Không bước vào căn phòng mà không còn em nơi đó. Anh đi lại đưa tay lên định bấm chuông, nhưng từng ngón tay anh cứ run run lên, cứ đặt tay vào rồi lại thả ra. Sau một hồi đấu tranh với lí trí anh lại thả tay xuống trong hụt hẫng. Bước chân lê thê ra xe hơi, anh vội vã mở cửa rồi ngồi vào đó, anh gục mặt vào vô lăng đau đớn.

Đáng ra em sẽ thấy vui khi anh bị nỗi nhớ anh hành hạ như vậy, nhưng không anh à, em đau. Vì em không thể chịu đựng được cảm giác này, em đập vai tài xế:

– Chạy đi, chạy nhanh đi.

– Đi luôn hay sao cô?

– Vâng, đi nhanh đi, nhanh nhất có thể.

Nếu lúc đó em không đi, chắc chắn em sẽ bước xuống để đến bên anh mất. Ngồi trên xe em cố bịt miệng lại để không thể khóc thành tiếng, tại sao hai con người nhớ nhau nhưng không thể đến bên nhau. Tại sao những lúc đau khổ trong tình yêu, họ không thể một lần chạm vào nhau lần nữa???

Tôi là kỹ nữ - Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Tôi là kỹ nữ – Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Trên xe em nhận được một tin nhắn gửi đến:

– Hôm nay anh đã trở về ngôi nhà của em, anh gọi là của em bởi vì anh cho em. Em biết không Thy Thy, anh không thể bước vào ngôi nhà này lần nào nữa khi nhìn đâu đâu anh cũng chỉ nghĩ đến em. Thy Thy à…anh yêu em hơn bao giờ hết, anh yêu em mãi mãi về sau, có thể lúc này chúng ta không thể ở bên  nhau. Nhưng anh không lúc nào không nghĩ đến em. Ngôi nhà này dành cho em là muốn có sự xuất hiện của em mọi lúc. Em đi rồi thì nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nếu nơi nào không có em…thì cũng không có anh. Nếu nơi nào làm anh đau vì em, chắc chắn anh cũng sẽ không bao giờ đến. Thy Thy…mãi mãi yêu em cô bé ngốc nghếch!!!

Vào lúc 8h00 sáng tại Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất!

– Thy Thy, chúc em thành công, chúc em sức khỏe, chị không biết nói gì hơn, dù sao chị vẫn thương em như em gái. Cố lên nhé.

– Cái chị này, sao lại khóc như con nít vậy?

– Mày làm tao thấy đau lòng quá, mày mạnh mẽ vậy à. Mày đi còn anh Long thì sao?

– Chị hâm à, sao lại nhắc anh Long làm gì?

– Thy Thy tao hỏi thật, anh Long có biết hôm nay mày bay không?

– Tất nhiên là không rồi.

– Mày sai lầm rồi, mày nghĩ anh Long là ai mà không biết?

– Biết thì sao chứ?

Hôm đó chỉ có Chị Lan, Anh Hữu ra tiễn em đi. Anh Hòa thì bạn chuẩn bị kí hợp đồng với Long, thể chưa bao giờ em tủi thân như vậy, nhìn bề ngoài em hiên ngang cứng cáp nhưng thực chất em đau đớn đến nhường nào.

Tất cả chỉ là phép thử thôi, bây giờ sẽ buồn, nhưng khi qua đó sẽ khác thôi mà!

Em bay thẳng không quá cảnh, sau 12 tiếng em đã đặt chân tới Pháp!

*Paris – Pháp*

– Ngày tháng cô đơn nhất trong cuộc đời của cô bé Thy Thy!

– Thy Thy…Thy Thy, cậu có phải là Thy Thy không?

– Cậu có phải là Mẫn Nhi không? (em đã nghe anh Hòa nhắc đến trước đó)

– Đúng rồi, chúng ta từ giờ sẽ xát cánh bên nhau, cậu đi cùng tớ nhé. Chào mừng cậu đến Paris!

Paris không có tuyết phủ khắp các con đường. Paris không có những trận bão tuyết. Paris cũng chẳng có những giờ cào tuyết đến đổ mồ hôi như người ta nghĩ. Mùa đông ở Paris nhẹ nhàng và lãng mạng đến kì lạ. Vì vậy nên nó khiến cho con người ta thấm đẫm nỗi nhớ và cô đơn đến kì lạ. Ai buồn khi đến Paris sẽ càng buồn và đau khổ hơn.

Em và Mẫn Nhi nhanh chóng thân thiết chỉ sau một tuần. Kể từ khi qua bên đó, em bắt đầu dùng đến mạng xã hội, liên lạc chủ yếu qua email là chính.

Paris chào đón em vào mùa đông năm đó, thời tiết không quá lạnh cũng không có tuyết rơi như em tưởng tượng. Em lao đầu vào học nhưng cũng không thể trốn tránh được nỗi nhớ anh về đêm. Em lục lọi, tìm tòi thông tin trên mạng về Tập Đoàn của anh, em thường xuyên coi thời sự về bất động sản vì mong muốn đâu đó nhìn thấy hình ảnh của anh.

Rồi đến khi nỗi nhớ anh kéo dài đến vô tận, lý trí chẳng thể đánh gục trái tim, em chủ động gọi cho anh, nhưng năm đó kể từ khi em đi, anh đã bỏ cái sim đó, cắt đứt tất cả mọi thứ về em!

Thời tiết Paris thay đổi bất thường như những cô gái tuổi mới lớn lúc giận lúc yêu. Rồi một ngày tuyết rơi phủ hết khắp con đường, đêm đến tuyết phủ để lộc những ngọn đèn lung linh về đêm đẹp tuyệt trần.

Ngày thứ 20 ở Paris

– Tại Tháp Eiffel!

– Thy Thy, cậu biết tháp Eiffel chứ?

– Tớ biết, nó thật sự đẹp hơn tớ nghĩ!

– Thy Thy, cậu có muốn làm kiểu ảnh không?

Mẫn Nhi làm sao biết trong lòng Thy Thy đang nghĩ gì chứ, nhìn lên ngọn tháp cao chót vót, gió lạnh mùa đông rét buốt làm hai má cô hồng hồng ửng đỏ, làn da trắng muốt hiện lên, đôi môi đỏ mọng không lẫn đi đâu được vẻ đẹp Thy Thy.

Cô từng nói với Long rằng:

– Hai người yêu nhau, nếu đứng cầu nguyện dưới tháp Eiffel thì họ sẽ bên nhau mãi mãi.

Mà giờ đây khi ước mơ đi Paris ngày bé đã thành sự thật, cô chẳng thể sánh vai cùng anh được nữa.

Em đang chăm chú nhìn về hướng tháp Eiffel, em lấy hai tay xoa vào nhau. Thì bất ngờ Mẫn Nhi đứng từ xa, cầm máy quay phim lên rồi hét to:

– Thy Thy…cậu đang ước gì thế?

– Tớ ước, có Hoàng Đức Long ở đây!!!

– Hoàng Đức Long là ai, có thể hét to lên cho tớ nghe được không?

– Hoàng Đức Long…chính là người đàn ông tới yêu nhất trên cuộc đời này!!!

 Chiếc máy quay phim của Mẫn Nhi chớp đèn đỏ liên tục. Em nói xong vội vàng quay mặt đi vì không muốn ai thấy giọt nước mắt của em. Em nhớ anh lắm, thật sự nhớ anh vô cùng, mùa đông mà lại không ở bên người mình yêu, mùa đông mà lại xa cách nhau tận tâm cam như vậy, chúng ta đã hứa những gì chúng ta đã từng làm những gì, sao giờ đây em phải cô đơn thế này?

Có người từng nói, thời gian là liều thuốc chữa hằn những vết thương trong tim một cách nhanh nhất mà không có liều thuốc nào sáng bằng. Nhưng đối với em, thời gian chính là liều thuốc làm cho em yêu thương anh nhiều hơn hết. Em nhớ lại bức tranh em đã từng nhìn thấy ở Party, đó là cảnh cô gái và chàng trời đứng ở hai khung trời khác nhau nhưng trái tim, ánh mắt họ luôn luôn hướng về nhau từng giây từng phút.

Tôi là kỹ nữ - Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Tôi là kỹ nữ – Nỗi buồn Paris (Chap 32)

Gió khẽ lùa làm tóc em bay, cái lạnh làm em nhớ anh đến thấu xương. Em biết rằng em còn quá trẻ để có thể vứt bỏ tất cả kiêu hãnh bên anh, em cũng biết yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau từng giây từng phút, làm sao cho khỏi đau lòng khi biết rằng chúng ta không thể thiếu nhau nhưng phải vội vã rời xa?

– Rời xa không phải vì em hết yêu anh.

– Rời xa cũng chẳng phải vì anh không còn yêu em.

– Rời xa để biết chúng ta yêu nhau đến thế nào!

– Rời xa để biết cho dù cách nhau hàng ngàn kilomet ta vẫn luôn nhớ về nhau.

Anh à…anh phải nhớ là không có em bên cạnh anh, anh nhất định phải chờ đợi em đấy. Cho dù như thế nào đi nữa. Anh nhất định cũng phải yêu một mình em mà thôi đúng không anh?

Người ta nói, kẻ ở lại mới là kẻ đau lòng, nhưng không đúng đâu anh à. Kể từ bây giờ Thy Thy mới hiểu được, kẻ ra đi mới là kẻ đau lòng nhất…

Đợi em về đi, em nhất định sẽ là một cô gái tài giỏi nhất anh từng thấy. Thy Thy ngốc nghếch mãi một lòng một dạ yêu thương anh…Hoàng Đức Long!!!

Paris ngày đông – Ngày mà trong tâm trí chỉ hiện hữu tên anh hơn bao giờ hết!

—– Hết phần 1—–

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 33 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: xích đu sân vườn giá rẻgiường bể bơi ngoài trờidù che nắng ngoài trời thanh lýđồ dùng 1 lần trong khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999