Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

130,227 | Thứ tư, 15/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Long tức giận vì sự không nghe lời của Thy Thy nên muốn đẩy cô ra khỏi vòng tay mình. Thy Thy một phần vì chuyện của mẹ, lại muốn xác nhận lại tình cảm của hai người nên quyết trở ra Hà Nội.

=> Trọn bộ truyện Tôi là kỹ nữ

Chap 10: Ra Hà Nội

Long nghe em nói cười rất to, kiểu cay đắng hoang đường ấy. Long cầm thẻ tín dụng rồi quăng vào người em.
– Cầm lấy nó mà dùng, và cứ với mẹ tôi là “tôi và cô đã ngủ với nhau” cô sẽ được giải thoát!
– Nhưng em và anh đã ngủ với nhau đâu ạ?
Em đơ 5 giây vì hành động của Long thay đổi đến mức thật không chấp nhận. Nếu như lúc trước anh nhẹ nhàng, lạnh lùng, làn đốn tim em thì giờ anh như một tên ác ma đáng ghét vậy.
– Anh là ác quỷ chứ không hoàng tử như em nghĩ ạ. Vậy mà em cứ tưởng mình kiếm được hoàng tử của cuộc đời rồi, sao anh có thể bảo em nói dối mẹ anh là đã ngủ với nhau chứ.
– Anh nghĩ em sẽ bỏ đi và nói không cần tiền của anh Long đúng không ạ?
– Tùy cô, làm sao tôi biết được, dù sao cô có lấy tiền đó tôi cũng không thấy tiếc. Miễn sao là cô đừng phiền tôi là được.
– Vâng…có thật sự là vậy không ạ?
Long đang cởi nút áo sơ mi bất ngờ quay lại nhìn em, anh chau mày không hiểu ý em muốn gì.
– Nếu thật sự là vậy thì em xin thẻ tín dụng của anh ạ, em sẽ về Hà Nội lấy tiền cưới chồng mở quán ăn nho nhỏ là được mà.

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

Đọc các chap trước:

– Cô…được. (Long cười nhếch mép tức giận)
– Vâng, thế em xin cái thẻ này nhé, đêm nay em cũng không cần ở nhà anh đâu a!
– Thy Thy…sao cô lại có thể bình tĩnh đến như vậy?
– Bởi vì em không làm gì sai cả.
– Cô không làm gì sai à, thế tại sao…được rồi, cầm thẻ tín dụng và ra ngoài đi. Tôi muốn đi ngủ, nhanh đi.
– Vâng, em sẽ ra ngoài ạ, nhưng anh Long cho em hỏi một câu thật lòng của em được không?
– Còn không mau hỏi đi.
– Nếu Thy Thy về Hà Nội thật, anh có buồn không?
-… (Long im lặng)
– Anh Long trả lời em đi ạ.
Long cởi hết nút áo sơ mi lộ thân hình body chuẩn của mình, em hơi ngần ngại khi nhìn vào nó, biết là Long đang căm ghét em nhưng em vẫn không thế hờ hững với anh được. Long đi đứng chống nạnh trước mặt em, vì anh quá to lớn còn em thì nhỏ bé, em ngước lên nhìn anh.
– Sắp về Hà Nội lấy chồng à?
– Vâng ạ!
– Thế cô định lấy tiền của tôi đi hỏi cưới thằng khác à.
– Dạ, chắc tạm thời sẽ là thế ạ.
– Hỏi tôi có buồn không?
– Vâng.
Long nhìn thẳng vào mắt em rồi nói:
– Thế cô lấy chồng rồi, cô có nhớ đến tôi không?
– Dạ…
– Vậy thì đừng hỏi có buồn không, tôi vẫn đang rất giận cô đấy!
– Vâng…
Em nhón gót lên, hôn vào má Long một cái khiến Long bất ngờ lắm. Em hiểu ra là Long giận em khi tự ý đến hộp đêm một mình để ra cơ sự như vậy. Chuyện mà mẫu thuẫn giữa anh và Thắng thì em không biết nhưng Long giận kinh khủng như vậy có lẽ là đang nghĩ Thắng đã cướp mất lần đầu của em. Em hỏi thật chứ nếu đặt địa vị như thế đàn ông sẽ rất đau lòng đó ạ, nhưng anh dù rất giận vẫn cố gắng bình tĩnh nói chuyện với em, chỉ là khi anh nóng giận lên anh khiến em đau lòng. Khi anh tới thấy Thắng bên cạnh em cứ nghĩ đã làm nhục em và đánh Thắng xịt máu mũi còn trước đó có lẽ Long không biết. Tóm lại là Long đau lòng vì em đó ạ.
– Nếu em về HN lấy chồng mà nhớ đến anh là em hư hỏng đó, em sẽ cố gắng không nhớ đến anh nữa.
– Thy Thy…em vẫn ngốc lắm!
Em quay mặt bước đi ra khỏi cửa, Long đứng yên tư thế đó nhìn em, mặc dù đang rất giận em nhưng anh chẳng thể ngó lơ em được. Khi cánh cửa đóng lại tự nhiên giọt nước mắt em lăn dài trên má nhưng em không hề khóc. Cảm giác lần đầu tiên em đau lòng đến vậy, em cũng chẳng thể nói ra sự thật em vẫn còn nguyên vẹn, bởi vì nói ra chẳng khác nào tự biện mình điều đó.
Em xuống xếp vài bộ đồ đi ra khỏi nhà, em ngồi trước chiếc bàn nhỏ ngoài sân cầm trên tay chiếc thẻ tín dụng của Long…
– Chị ạ…
– Thy, em sao rồi? mọi việc ổn rồi chứ? (chị Lan)
– Vâng, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chị đặt giúp em một vé về Hà Nội được không? – Về Hà Nội, nhưng tóm lại mày ổn chứ, chị xin lỗi vì đã không giúp gì được mày, chị còn đau lòng hơn mày nữa.
– Vâng, em ổn chị ạ, chỉ hơi đau lòng tí thôi.
– Anh Long nói giận mày là vì lúc ảnh dặn mày không được đi hộp đêm một mình mày lại không nghe ấy.
– Em hiểu rồi chị.
– Hiểu nhưng sao lại về Hà Nội?
– Em không thể bỏ mẹ em được, tạm thời em muốn về đó, chị giúp em nhé.
– Mày đừng có nói chuyện nghe đau lòng như thế được không. Tiền chị mua vé cho mày chẳng thành vấn đề, nhưng quan trọng là anh Long có tình cảm với mày đó.
– Nếu anh Long có tình cảm với em thì anh không ngại ra Hà Nội tìm em đâu, chỉ cần có lý do là được mà?
– Ok. chị sẽ đặt vé!
– Dạ, em đội ơn chị.
Em đứng dậy đi ra phía cổng để xin mở cổng thì cổng khóa kĩ cẩn thận.
– Chị có thể mở em cổng được không?
– Cậu Long dặn nhất định không được mở cổng.
– Sao lại thế chứ? Vậy làm sao em đi đây?
– Cậu Long bảo phải canh chừng cô, cả bà chủ cũng vậy.
– Không thể vô lý như thế được ạ, em phải đi.
Chị giúp việc nhìn lên khung cửa sổ vẫn còn bật đèn vàng, em nhìn lên thấy anh vội vã thả tấm rèm xuống em hét to.
– Này ác quỷ, tại sao lại không cho mở cổng chứ, nếu đã như thế phải để cho người ta đi tìm hoàng tử của cuộc đời mình chứ?
– Này, anh đừng có vô lý như thế, ra lệnh mở cửa nhanh nào.
Long trả lời bằng cách tắt đèn ngủ, với tay đóng mạnh cánh cửa sổ lại khiến em giật mình. Thế là em không còn cách nào khác, em giận tới mức ngủ ghế sopha phòng khách khóc thút thít vì ức.

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

– Đúng là đồ ác quỷ, ác quỷ, chỉ có ác quỷ mới giận lâu như thế, chứ là hoàng tử thì chẳng bao giờ đáng ghét đến vậy. (em vừa khóc vừa nói)
– Đúng đấy, tên ác quỷ đó thật đáng ghét, nhưng công chúa cũng đáng ghét không kém.
Bỗng dưng lời đáp lại câu em vừa nói, Long đi xuống lúc nào không hay, tối nay anh rất say có lẽ đã nhậu rất nhiều. Em lật đật nhắm mắt lại giả vờ ngủ, và cứ em như nãy giờ là mình nói mớ trong giấc mơ. Em cảm nhận anh đi lại gần rồi ngồi xuống nói:
– Hóa ra là nói mở, lại không vào phòng ngủ cho đường hoàng, muốn người ta lo lắng đến chết à?
-…ác quỷ, ác quỷ…(em lẩm bẩm)
– Thy Thy à, em khiến tôi đau lòng lắm, chưa người đàn bà nào khiến tôi hụt hẫng đến vậy, tại sao em lại không nghe lời của tôi? Cho dù một cái nắm tay em dành cho ai đó tôi cũng cảm thấy khó chịu chứ đừng nói ai đó làm gì em. Em chẳng thể hiểu được đâu.
-…(em lặng thinh người)
– Em lại còn lấy thẻ tín dụng của tôi về Hà Nội để kiếm hoàng tử à, em lại cho tôi là tên ác quỷ à, nhưng ác quỷ sẽ bảo vệ em cả đời đấy!
Em chỉ muốn bật dậy để tựa vào lòng anh thôi, nhưng em lại trở mình quay mặt vào ghế sopha, em mở mắt to ra, thở bằng miệng vì cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi. Long cầm sẵn một cái mền chắc thấy em ngủ phòng khách nên cầm sẵn trên tay rồi đắp lên cho em.
– Thy Thy…tại sao tôi lại giận em đến mức muốn phát điên như thế này chứ?
– Không khí im lặng đến 10p sau, em chẳng thế biết được anh đã đi hay chưa. Em hé hé mắt nhìn thử thì thấy anh đã lên phòng, đêm đó lại là đêm em ngủ rất ngon, biết em vẫn còn trinh, biết được Long có tình cảm với em em lại mừng đến phát khóc. Nhưng cuộc gọi lúc 2h sáng làm em tỉnh giấc.
– Con nghe mẹ ạ.
– Con phải tìm cách giúp mẹ, ông ấy bỏ trốn cùng một đống nợ, không còn ai có thể giúp mẹ được nữa, con về Hà Nội ngay đi.
– Sao mẹ lại làm con lo lắng cho mẹ đến vậy, đáng lẽ mẹ phải lo lắng cho con chứ? – Mẹ xin lỗi, nhưng nếu không chuộc sổ đỏ nhà thì họ sẽ bán căn nhà do ông bà để lại mất.
– Nhưng con làm gì có nhiều tiền thế chứ?
– Con vay mượn đi.
– Con quen ai ở đây mà vay mượn, mẹ tự lo đi ạ, mẹ tôn thờ ông ấy hơn cả bố nữa mà, em hận ông ấy!
– Thy…mẹ chết con mới hả dạ à?
– Không, con không muốn mẹ chết mặc dù con rất giận mẹ.
– Thế thì về Hà Nội kiếm cách cùng mẹ đi.
Em ngồi dậy suy nghĩ, chắc em phải về thật rồi.
Sáng hôm đó chị Lan gọi đã đặt vé cho em chiều 14h00 bay, em vội vã gấp rút chuẩn bị cũng may đồ đạc của em ít thôi.
– Cậu Long đã đi từ sớm, còn dặn tôi phải nấu cho cô bữa sáng ngon lành này, cô ăn đi.
– Dạ, vâng. Nhưng khi nào anh Long về ạ?
– Tôi thấy đem vali không biết khi nào.
– Thường anh Long đi công trình sẽ bao lâu a?
– Trên 1 tuần. Cô có thể đi đâu tùy thích, một tuần đó quay lại là được.
Em sẽ gọi điện thoại cho mẹ Long để nói chuyện với bà cho bà đừng kì vọng nhiều về em.
– Con xin lỗi cô con không thể giúp cô được đâu ạ, bây giờ con có việc riêng để giải quyết tạm thời không thể ở bên anh Long được.
– Có việc gì thế, nó đi công tác rồi lại về thôi, thế đêm qua có ngủ với nhau không?
– Da…
– Có không?
– Dạ không cô ạ. Không phải nói bên nhau là bên nhau đâu ạ
– Được cô sẽ cho con thời gian, nhưng nhớ là khó khăn cứ nói cô nhé, cô sẽ giúp con.
– Vâng.
Vậy là trước khi rời SG em vẫn không nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh Long một cuộc nào cả, em nghĩ nếu thật sự có duyên chắc chắn em và anh ấy sẽ gặp lại. Hơn nữa Long đang rất giận em, em xuất hiện trước mặt anh chỉ làm anh thêm khó chịu thôi. Em rời xa một thời gian để mọi thứ cân bằng lại, và để xem em có thật sự gọi tình cảm dành cho anh là tình yêu em. Em cũng không thể nghĩ được sau chuỗi ngày đó bắt đầu có thứ gọi là “nỗi nhớ” xuất hiện.
Khi về tới Hà Nội em lo chạy vạy mượn tiền cho mẹ em, nhưng em chỉ mới 18 tuổi bà con dòng họ chẳng ai dám cho em mượn số tiền 1 tỉ được.
– Con thua đấy, con không thể.
– Này, con dối mẹ à, thế cái này là cái gì?
– Sao ạ?
Mẹ em cầm thẻ tín dụng của Long lên đọc to dòng chữ
– “Hoàng Đức Long” là ai?
Em vội vã giật thẻ lại.
– Này con lượm để ngoài đường, con định trả cho người ta.
– Thế thì nhanh nhanh trả xem có được hậu tạ không.
– Mẹ lại thế, mẹ ra đi để con nghĩ cách, em muốn ở một mình.

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

Tôi là kỹ nữ – Ra Hà Nội (Chap 10)

Em tự hỏi 5 ngày trôi qua anh đã làm gì, ở đâu, chẳng lẽ khi anh rời đi không nhớ về em sao, em về HN rồi liệu anh có biết không. Ngồi trên căn nhà lầu 3 đang bị XHĐ đe dọa xiết nợ, khung cửa kính dần mở đi vì cái lạnh tháng 12 chỉ 10 độ. Em lấy tay lau tấm kiếng nhìn xuống dòng đường đông đúc ấy, em rất nhớ tên Ác Quỷ ấy.
Em lấy điện thoại bấm số Long, nhắn cho anh dòng tin nhắn thế này:
– Thy Thy rất nhớ…anh!
– Hà Nội chỉ có 10 độ, nếu bây giờ được hôn lên má anh một cái chắc em sẽ chết vì hạnh phúc mất!
– Ác quỷ, anh có thể xuất hiện được không?
Em lại cứ vô lý như thế đấy, tự nhiên lại nhắn tin người ta để người ta biết mình yếu đuối như vậy.
Em vội vã mặc chiếc áo khoác dài, xõa mái tóc dài đen láy, đôi môi đỏ mộng sắn vì lạnh, chỉ cần cắn nhẹ một cái nó đỏ mộng chẳng cần son môi nữa. Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tự nhiên, mái tóc dài đen láy ngây ngô của một cô bé 18 tuổi mới biết yêu. Em bước ra khỏi nhà…
– Thy Thy…khuya rồi đấy, giờ này mấy tên XHĐ vẫn đang tia đấy,
– Vâng, con muốn ra ngoài tí thôi.
– Không được.
– Một tí thôi ạ.
Em bước về phía tay phải đi về phía hàng cây thăm thẳm, sương rơi rơi phủ đầy mái tóc. Cái lạnh thấu xương đến nỗi em chỉ ước người con trai SG đang ở đây thôi.
Giữa màn sương mờ mờ ảo ảo, ánh mắt cay cay đỏ đỏ cứ ngỡ em khóc…Bóng dáng một người đàn ông có gương mặt vô cùng đẹp trai, ăn mặc chẳng khác gì những đàn ông Hà Nội. Chiếc áo vest form dài, nguyên bộ đồ đen trông ngầu kinh khủng xuất hiện. Trong màn sương lạnh ngắt, anh xuất hiện như một ông bụt chỉ cần em ước chắc chắn sẽ thành hiện thực.
– Tại sao lại khóc, chẳng phải công chúa về Hà Nội để sống trọn đời bên hoàng tử sao.
– …Em lắc đầu.
Em đi lại gần, đúng là anh Long rồi.
– Có lạnh không? (Long hỏi em)
– Có ạ.
– Sao còn đứng xa như vậy?
– Vì em cứ nghĩ là em đang mơ ạ.
– Tôi to lớn thế này, em vẫn tưởng là mơ sao?
– Thy Thy có thể ôm anh được không?
Long bước tới gần em hơn nữa, anh lấy vạt áo của mình giơ ra trước mặt em.
– Em còn hỏi sao, tôi cũng lạnh mà, còn nhanh không chịu ôm tôi đi, chậm là tôi biến
mất đấy.
Em bước lại ôm lấy Long vào lòng, hơi ấm của anh tỏa ra sởi ấm cả trái tim héo hắc vì nhớ anh. Long nhẹ nhàng chạm cặm lên đầu em, vạt áo của anh đóng kín lại…
– Ai nói công chúa sẽ mãi hạnh phúc bên hoàng tử chứ, ai nói công chúa chỉ yêu hoàng tử chứ?
– Còn có thể yêu ai khác sao? (Long hôn vào tóc em rồi nói)
Em gật đầu rồi nói tiếp:
– Công chúa…vẫn có thể yêu Ác Quỷ đấy anh a!

Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

***

Đọc tiếp truyện => Tôi là kỹ nữ – Mối tình đầu của kỹ nữ (Chap 11)

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Ngoài những câu chuyện hấp dẫn, những bài tin tức hay về sức khỏe, xã hội, giá trí,…Poliva còn là một trong những đơn vị cung cấp thiết bị khách sạn uy tín nhất tại Việt Nam hiện nay. Tất cả sản phẩm do chúng tôi cung cấp như: bán xích đu ngoài trờighế bể bơi nhựagiá ô dù ngoài trờicung cấp đồ amenities cho khách sạn,…ngoài được kiểm định kĩ càng về chất lượng và đóng gói cẩn thận trước khi giao hàng, mà còn được bảo hành lên đến 12 tháng và hỗ trợ giao hàng nhanh trên toàn quốc. Quý khách có nhu cầu tìm mua các loại thiết bị khách sạn, nhà hàng vui lòng liên hệ 096.849.8888 để được tư vấn và báo giá chi tiết nhất sản phẩm mà bạn mong muốn.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999