Thy Thy sang Đài Loan để thực tập, liệu cô có kí được hợp đồng với đối tác, chứng tỏ năng lực của mình? Đối tác với công ty Thy Thy là ai?
Chap 35: Gặp gỡ
Trong vòng 10 giây suy nghĩ em trả lời tiếp:
– Nếu như xem hồ sơ chủ tịch tập đoàn bên đó trẻ tuổi, tài giỏi, chưa có kết hôn. Thì chắc chắn họ sẽ còn có một chút hứng thú với các vấn đề về giải trí, gặp gỡ, giao lưu. Để tiếp cận được với họ trước khi trao đổi vấn đề chính. Chúng ta có thể đặt một buổi party nhỏ ở những địa điểm kinh doanh của chúng ta, như nhà hàng, khách sạn. Vừa để cho họ thấy việc kinh doanh. Nơi chúng ta hái ra tiền, cơ cấu hoạt động, thì những bữa tiệc như thế sẽ làm mọi việc tiến triển nhẹ nhàng hơn ạ!
Sau khi nghe em nói, họ thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau nở nụ cười mãn nguyện:
– Cuối cùng chúng ta đã tìm ra cô bé này!!!
Em được xếp ngay vị trí có áp lực cao kinh khủng, đó là đứng kế bên chủ tịch tập đoàn lớn, họ bắt đầu đưa cho em đống hồ sơ để em tham khảo, sự hình thành phát triển của tập đoàn.
– Ba ngày nữa chúng ta sẽ có một dự án vô cùng quan trọng. Chúng ta cần mua một resort lớn đã được xây dựng ở Việt Nam. Thật ra chúng ta rất muốn mua. Nhưng bắt buộc phải làm giá để bên đối tác đưa ra giá tốt nhất. Em hiểu vấn đề chứ?
– Dạ, em hiểu ạ!
– Thế thì tốt rồi, bây giờ việc của em là tham khảo tất cả hồ sơ tập đoàn của họ. À…nhưng mà này, chủ tịch tập đoàn còn rất trẻ đấy.
– Vậy ạ? (em cười trừ)
– Và đang độc thân!
– A…(em cười càng tươi).
– Đôi lúc trong kinh doanh cũng cần những nhan sắc như em, vì đàn ông luôn luôn gục ngã bởi cái đẹp!!!
Đẩy tập hồ sơ đối tác lên bàn đưa cho em rồi anh ta cười đắc ý (người này là cánh tay kì cực của chủ tịch, giám đốc kinh doanh). Em lịch sự cầm lấy hồ sơ, để thể hiện sự khéo léo, yêu nghề, hết mình vì công việc em hăng hái lột tập hồ sơ dày cộp.
Đọc các chap trước:
Anh Giám đốc kinh doanh đưa cho em ly nước:
– Uống nước đi em, rồi từ từ xem nhé!
Em cầm lấy ly nước trên tay. Nhưng đặt xuống bàn thì ngại quá, thế là em lịch sự nhấp môi xíu xiu mặt dù tim em đập nhanh và hồi hộp làm trong một tập đoàn lớn. Em sai một cái là một tay vừa lật hồ sơ. Một tay vừa cầm ly nước nhấp môi.
Khi lật ra trang đầu tiên của tập hồ sơ, em đã ho sặc sụa. Trớ trêu nước bắn đầy mặt anh Giám Đốc Kinh Doanh lúc ấy em nghĩ em sẽ bị đuổi về Paris.
Em cố gắng lấy bình tĩnh lại nhìn anh Giám Đốc hỏi nhưng kèm theo vài tiếng ho:
– Tại sao trong tập hồ sơ này, lại có tên Hoàng Đức Long vậy ạ?
Giám đốc kinh doanh cầm ly nước trên tay. Miệng há hốc bất ngờ nhìn em chăm chăm huhu, chưa một bọc viên nào đi thực tế mà dám phun nước lên mặt giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn như em. Anh ta bất động cứ thế nhìn em…
– Thưa sếp, có phải…
– Cô mới gọi tên ai đấy?
– Dạ, thì…họ và tên cái người…(em nhìn vẻ mặt sếp lúc đó vừa buồn cười vừa lo sợ)
– Để, để em lấy cái gì đó lau mặt cho sếp nha, nha sếp!
Em lật đật tìm cái khăn, nhưng hỡi ơi không thấy cái khăn, lấy hộp giấy thì hết giấy, sao trời trêu vậy trời?
Yeah cuối cùng em thấy rồi, em kéo hộc tủ ra có một chiếc khăn màu trắng em mừng rỡ với vẻ mặt hết sức lo sợ, vị giám đốc cứ đứng đó giận dữ mỗi lúc gương mặt đỏ như tía tai.
– Có rồi, có rồi sếp ơi, sếp nhắm mắt lại em sẽ đền tội khách.
Khi em đưa tay lên lau nước trên mặt sếp thì sếp càng tức giận rồi hét to:
– An Thy…cái khăn cô đang cầm nó… |
– Dạ sao ạ?
– Nó là cái khăn lau bàn, cô bị sao vậy?
– Dạ, nhưng…
– cô vừa đọc tên ai thế?
– Dạ tên của…
– Đọc lại rõ ràng, to lên cho tôi nghe…
– Dạ…tên Hoàng Đức Longggg (em hét to lên theo lời của sếp)
Lạ thay bảo người ta hét to lên, thì người ta hét lên.
– Cô An Thy này ghê gớm thật, chỉ với vài hôm đã trở thành người tình của giám đốc, thật là khó nghĩ:
– Mấy người nghĩ gì, còn không đỡ tôi dậy!
– Nhân viên lật đật chạy lại đỡ sếp, thôi xong rồi, từ lúc đó họ nghĩ em là người tình của giám đốc.
Sau khi mọi việc êm xuôi, lúc này em mới lật từ trang trong hồ sơ về tập đoàn đối tác, lúc này em đọc đi đọc lại họ tên của anh.
– Người sáng lập: Hoàng Đức Long!!!
Em không thể biết được, mọi việc được sắp xếp hay là tình cờ ngẫu nhiên do ông trời sắp đặt nữa. Cứ nghĩ khi trở về Việt Nam mới có thể gặp được Hoàng Đức Long. Vậy mà khi em chấp nhận sự sắp đặt của ý trời, đi Đài Loạn lại gặp được anh. Lần này không một chút oán trách, không có giận hờn, cũng không trốn chạy. Em thầm nghĩ, lần này nếu gặp lại, chắc chắn em sẽ thể hiện sự giỏi giang vào công việc hết mình. Để cho anh thấy được, Thy Thy bây giờ không còn ngốc nghếch nữa.
Thế là còn 2 ngày nữa…
Thế là còn 1 ngày nữa thôi…
Còn 12 tiếng nữa thôi…
Còn 6 tiếng nữa thôi…
Còn đúng 2 tiếng nữa thôi…
– Này, đưa cái tên chủ tịch Hoàng Đức Long sang bên tay phải một chút mới chuẩn.
Toàn bộ mọi người ở đây đang lo buổi đón tiếp, một buổi party tại một phòng Vip lớn của
khách sạn 5 sao lớn tại trung tâm Đài Loan theo như kế hoạch đã tính. Cái tên Hoàng Đức Long được viết không dấu, còn lại toàn tiếng Đài.
Không còn một chút e ngại, kim đồng hồ cứ cứ quay, giờ mở tiệc Party đã đến!
Khi tất cả bàn tiệc, sân khấu đã lên đèn, có vẻ khách mời của tập đoán đối tác đã đến đông đủ, nhưng…
– Giám đốc, hình như họ vẫn chưa đến đông đủ.
– Sao cô lại biết, người đại diện bên kia đang ngồi chẳng phải chủ tịch tập đoàn sao?
– Không ạ, không phải sếp ạ!
– Sao cô lại biết không phải?
Giám đốc tra hỏi em liền nhanh trí trả lời.
– Em đã dành một đêm tìm hiểu về tập đoàn của họ, mất cả 2 tiếng để chiêm ngưỡng dung nhan của chủ tịch tập đoàn Hoàng Đức Long, em muốn khi gặp họ mình gọi tên cho đúng người, không bỡ ngỡ. Tất cả cho công việc đón tiếp thuận lợi thôi ạ sếp nhìn em rồi gật gật đầu:
– Cô đúng là quá thông minh và giỏi giang!
Em thở phào nhẹ nhõm, vô tình ghi điểm trong mắt sếp rồi. Khi thời gian công vô lý do buổi lễ đến nhưng dường như em cũng không thấy bóng dáng Hoàng Đức Long và anh Hòa đâu cả. Em là người đại diện lên thuyết trình và công bố lý do buổi lễ. Mặc cho Hoàng Đức Long có xuất hiện hay không lúc này em phải gạt bỏ tên anh ra khỏi đầu để làm tốt nhất.
Diện một chiếc váy đỏ dạ hội dài, mái tóc để tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên kèm một chút son đỏ màu ruby, em tự tin đứng trên sân khấu cười nói thân thiện. Chào đón đối tác, công bố buổi lễ, tiếng nhạc nhẹ nổi lên, em vẫn chưa thấy Hoàng Đức Long đâu cả.
Anh trốn em rất kĩ, để sau này em mới biết rằng ngày hôm đó khi em đứng trên sân khấu tự tin nói cười thì anh và Hòa đứng trên sảnh lầu. Tay cầm ly rượu mắt luôn hướng về phía em chăm chăm không rời, ngày đó anh Hòa nói:
– Chủ tịch nhìn em không rời, sau ngần ấy thời gian được nhìn thấy em bằng da bằng thịt mà không thể đến ôm em vào lòng như lúc trước.
Em mới hỏi anh Hòa rằng:
– Thế lúc đó chủ tịch ngoài nhìn em rồi có nói gì nữa không?
Anh Hòa trả lời rằng:
– Chỉ tịch chỉ muốn nổ tung khi nhìn thấy em!!!
Hoàng Đức Long làm điều gì cũng âm thầm lặng lẽ, luôn là người giỏi trong việc giấu đi. cảm xúc của mình. Anh không muốn em biết khi gặp lại em anh trở nên mất bình tĩnh như thế nào, kiểu như muốn ôm mà chẳng thể ôm vào lòng.
Khi buổi tiệc khiêu vũ bắt đầu, em đi lại bàn tiệc ngồi xuống. Có một chút thất vọng vì em cứ nghĩ đêm nay khi gặp lại em sẽ quậy tanh bành Hoàng Đức Long. Mọi người cùng nhau bước ra sàn, nắm tay nhau cùng bước đi nhẹ nhàng theo điệu nhạc…
– Giám Đốc, ai lại sáng tác ra cái bộ môn khiêu vũ này vậy, trông thật sự rất yếu đuối ạ.
– An Thy, đó là em chưa có người khiêu vũ thôi.
– Ôi không ạ, em không thích mấy cái như thế này.
– Hay chúng ta khiêu vũ nhỉ.
– Anh nói làm nổi da gà rồi sếp.
Bỗng nhiên mọi người trên bàn tiệc hướng về một hướng, nụ cười trên gương mặt họ tắt đi, thay vào đó một chút lo lắng, sếp lã chã mồ hôi trên trán anh ta vội lấy khăn để lau.
Thấy mọi người có vẻ nghiêm trọng, em quay lại theo hướng mọi người dõi theo. Trong ánh đèn buổi tiệc ngày hôm đó. Ánh sáng màu xanh xen lẫn màu vàng làm cho buổi tiệc thêm long trọng, có một người đàn ông từ xa bước tới, anh ấy mặc một vest tây âu màu đen. Chiếc sơ mi trắng phẳng lì bên trong, mái tóc trông thật sự lịch lãm. Nhìn vào đủ biết anh ấy uy nghiêm như thế nào khi chiều cao thật sự nổi bật. Ánh mắt có một chút gì đó trông rất thần thái, cứ tiến dần về phía bàn em.
– Đó…mới chính là chủ tịch tập đoàn ngày hôm nay…(Giám đốc lẩm bẩm)
– Không ngờ chủ tịch tập đoàn bên họ lại nam thần đến vậy?
– Chúng ta có nhầm không?
– Thật sự đẹp trai vậy sao?
Khi tiếng nhạc cứ thế du dương, bước chân anh ấy cứ tiến lại mỗi lúc một gần. Thy Thy mãi nhìn về gương mặt ấy không rời…Hoàng Đức Long chính là ác quỷ của em đây rồi, em chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh thôi!!!
Gương mặt không hé một nụ cười, ánh mắt anh nhìn vào mắt em, trong 3 giây anh nhìn từ trên ngực xuống chân em rồi đưa tay từ từ về phía em.
– Cô ấy tên là An Thy chủ tịch ạ!
Mọi người lật đật đứng dậy cúi chào Hoàng Đức Long, em biết cuộc đời này dù chúng ta có xa nhau đến bao lâu thì em cũng sẽ hiểu được rằng, có ai thương em như vậy?
– Thy Thy, em có thể nhảy với tôi một bài không?
Mọi người bất ngờ há hốc mồm, cứ ngỡ mình đang nghe nhầm. Giám đốc càng bất ngờ không kém, anh ta cứ nghĩ vì nhan sắc em đã thu hút chủ tịch Hoàng Đức Long chính xác là như vậy.
Giám đốc lúc đó rối quá không hiểu sao có vẻ vui mừng nhưng không cưỡng lại được nắm vội tay em, nhanh như chớp ánh mắt Hoàng Đức Long đã tia bàn tay em từ bao giờ, hiểu ý em rút lại nhưng chưa biết phải xử lý tình huông này như thế nào.
– An Thy, cô để chủ tịch tập đoàn đưa tay chờ cô hơi lâu rồi đấy!
– An Thy, cô vui quá quên rằng mình phải làm gì à?
– An Thy…
Giám đốc liên tục đá chân em dưới bàn, em hiểu anh ta muốn gì rồi mà. Lúc này em không đứng dậy, cũng không nắm lấy tay anh. Hoàng Đức Long có vẻ bị quê vì mãi em không đứng dậy cũng không thèm chấp nhận lời mời. 1 phút sau anh ấy bỏ tay xuống rồi đút nhanh vào túi quần, em lẩm bầm:
– Đây chỉ mới là bắt đầu thôi tên ác quỷ đáng ghét!
Hoàng Đức Long gật đầu rồi mỉm cười càng khiến mọi người xung quanh trầm trồ hơn:
– Nam thần cười kia…
– Ôi tôi không thể tin được, tại sao chủ tịch họ lại đẹp trai đến vậy, còn chủ tịch của tôi, sếp của tôi thì…
Hòa trố mắt nhìn em, ra hiệu em nhanh đứng dậy nhận lời để cho Hoàng Đức Long không bị quê trước đối tác, chuyện này em chơi anh một trận hơi bị lớn rồi nhé.
– Chắc tôi chưa đủ hấp dẫn để em có thể đồng ý nhảy cùng tôi, được rồi, à…tôi sực nhớ ra tôi có việc cùng chủ tịch bên dự án mà lại quên mất, chào mọi người!
Hoàng Đức Long đang biện minh để cho mọi người quên đi việc gì vừa xảy ra. Anh nhanh chân quay đi thì em vội vã cầm 2 ly rượu trên tay nhanh bước tới.
– Chủ tịch…có phải trước khi lên sân khấu để khiêu vũ, chúng ta phải làm một ly rượu vang không ạ?
Anh nghe em nói dừng chân lại, em tiến tới nở một nụ cười đầy ma lực quyến rũ khiến Hoàng Đức Long mắt không rời nhìn em chăm chăm rồi hỏi:
– Ly nào là ly của em?
– Dạ…chính là ly này!
– Tôi uống hết ly này thì em đồng ý lên sân khấu cùng tôi chứ gì?
Em không trả lời, nhưng chủ động cạn ly cùng anh. Em nhấp môi nhưng mắt cũng không rời nhìn anh, ngộ thật nhỉ…chẳng lẽ đàn ông họ càng sương gió, càng đứng tuổi lại quyến rũ chững chạc như thế sao. Chưa bao giờ em muốn được nằm trọn trong vòng tay anh như lúc này, chưa bao giờ…đâu chỉ mình anh muốn phát điên?
Hoàng Đức Long không ngần ngại uống cạn ly rượu vang đỏ trong tích tắc. Chứng tỏ khi đối diện em khiến tim anh hơi loạn nhịp, có gì lâng lâng kì lạ. Đối diện em khiến anh đôi khi mất đi kiểm soát mà em biết rằng chưa lúc nào chủ tịch lại nốc cạn ly rượu vang trước mặt đối tác như ngày hôm đó, chắc chỉ vì muốn nhảy cùng Thy Thy đây mà?
Cuối cùng, Hoàng Đức Long nắm lấy bàn tay anh, giây phút bàn tay đan xen bàn tay nhau vô tình làm cảm xúc em dâng trài khôn nguôi, cảm giác được chạm vào người mình yêu dù chỉ là cái nắm tay cũng thật là kì lạ, cảm giác gắn bó, thân thiết, yêu thương đến không ngừng.
Mọi người ngồi bên dưới ra hiệu cổ vũ em cố lên để lấy lòng chủ tịch. Đứng kế anh em cũng quên mất rằng lúc này trên sân khấu cũng chỉ còn em và anh thôi mà em không nhận ra. Trớ trêu tất cả đều quay về phía em và chủ tịch để bàn tán…
– Hai năm rồi, tôi mới được chạm vào người em!!! (Hoàng Đức Long lên tiếng)
Giữa tiếng nhạc du dương, giữa ánh đèn lãng mạng hơn bao giờ hết, bản nhạc tình yêu vang lên khiến con người ta không thể ngừng yêu được nữa…
Một tay anh nắm đan xen vào tay em, một tay anh chạm nhẹ vào lưng rồi từ từ đưa xuống sâu hơn một tí…
– Em giỏi lắm, em làm tôi xấu hổ trước bao nhiều người, có phải em nghĩ tôi mời em vì thử lòng em không…?
– Thy Thy…
– Thy Thy…nhìn vào mắt tôi, tôi đẹp trai mà sao em lại từ chối nhìn?
Em mạnh dạn nhìn vào mắt anh, lúc này em hiểu được tình yêu anh dành cho em vẫn như ngày đầu. Chẳng có gì thay đổi, đôi khi còn mãnh liệt hơn xưa khắp trăm lần.
– Chủ tịch…anh vẫn còn yêu em à??? (có ai ngốc nghếch đi hỏi thế như em không?)
– Sao em lại vội vã nhắc chuyện đó?
– Nếu không còn yêu, chắc sẽ không chủ động tìm đến em như vậy, trả lời cho em biết đi!
– Nếu còn thì sao?
– Còn…tại sao ở Việt Nam lại liếc mắt đưa tình với cô gái khác? Em biết hết đó nhé, anh lại lừa em đi!
– Thế khi em sống ở Paris, có lần nào em say nắng ai chưa?
– Em…tất nhiên…
– Tất nhiên là có, nhưng em có phản bội tôi không?
– Tất nhiên…
Hoàng Đức Long tiếp tục chặn miệng em lại…
– Tất nhiên là không!
– Tất nhiên là không ạ!
Em và anh cùng đồng thanh nhau trả lời. Giây phút đó càng khiến em chỉ muốn buông bỏ tất cả để hét lên rằng, em chưa bao giờ say nắng cũng chưa bao giờ có ý định phản bội anh. Nhưng tất cả cung bậc cảm xúc bị dồn nén lại, khiến đôi lúc em phải gồng mình để cho anh thấy em cứng còn hơn sỏi đá
– Mọi người, tất cả họ đang nhìn chúng ta…
– Tôi biết, và có những người đang rất ganh tỵ với em.
– Em…
Bàn tay Hoàng Đức Long mỗi lúc càng bám chặt lưng em hơn chút nữa, chỉ cần một chút, một chút nữa thôi chúng em có thể lao vào nhau mà bất chấp tất cả.
– Em…
– Tôi rất nhớ em…Thy Thy, tôi không thể không nói cho em biết được! – Em cũng…
Bỗng anh Hòa từ đằng xa, ra dấu hiệu có việc gì đó quan trọng khiến em và anh phải dừng lại đầy hụt hẫn và tiếc nuối, chỉ 10p thôi nhưng sao em thấy quý giá hơn cả vàng cả bạc. Khi Hoàng Đức Long rời đi mọi người chạy lại vui vẻ, hét lên…
– Nói đi, chủ tịch đã nói gì với em?
– Có phải chủ tịch muốn hẹn hò cô không An Thy?
– Chuyện này cô sống trong nhung lụa rồi.
– An Thy, nhất định em phải lấy hợp đồng với doanh số cần chỉ ra thấp nhất cho thể cho tập đoàn đấy!
Em cười trừ vì trong đầu em lúc này đâu đâu cũng có hình ảnh của Hoàng Đức Long, nghe đâu đâu cũng chỉ toàn giọng nói của anh…
– Tôi rất nhớ em…Thy Thy!!!
Nghĩ tới em thật sự thấy đau nhói ở tim…giống như anh đã kiềm nén rất lâu để nói ra câu nói ấy.
Sau lần khiêu vũ gặp nhau ở Party đó em không gặp lại Hoàng Đức Long lần nào nữa. Tập đoàn của em đang chờ buổi họp quan trọng từ phía chủ tịch nhưng vẫn chưa có câu trả lời. Hoàng Đức Long đang làm gì ở Đài Loan. Sau 2 ngày trôi qua nói nhớ em nhưng không hề chủ động liên lạc. cũng chưa có câu trả lời cho buổi họp quan trọng sắp tới. Em chủ động viết email cho anh Hòa:
– Chủ tịch đang ở đâu? em muốn nói chuyện với chủ tịch!
– Chủ tịch đang rất bận, và không muốn nói chuyện với ai cả.
– Này, em là vợ của chủ tịch ạ.
– Nhưng đang tạm thời ly thân còn gì.
– Anh Hòa, anh có ý giúp em không ạ?
– Anh đùa tí, chủ tịch đang làm việc, ngày mai sẽ có câu trả lời, anh off đây!
– Không moi móc được thông tin gì từ Hoàng
Đức Long khiến em đứng ngồi không yên, nói nhớ người ta thả thính rồi lại biệt tăm đi, đồ ác quỷ. Em nhất định phải làm anh lên bờ xuống ruộng.
Hôm sau, có cuộc họp vội vã từ cổ đông, vấn đề riêng của công ty nên em không được phép tham dự, chỉ được nghe giám đốc truyền lại.
– An Thy, 80% chúng ta sẽ tuột mất hợp đồng này với họ, nghe đâu có một tập đoàn khác trả cao hơn gấp đôi, Hoàng Đức Long từ chối trao đổi, chúng ta có thể trả cao hơn thế những mà làm vậy sẽ khiến chúng ta trở nên thiệt thòi.
– Hoàng Đức Long…từ chối ư?
– Hôm party đó, chủ tịch họ đã nói gì với em?
– Không nói gì cả ạ!
– Cả tập đoàn đang đồn ầm lên là vì em là người tình của anh nên Hoàng Đức Long từ chối!
– Họ điên sao? (em hét lên)
– Anh xin em…
Thôi không xong rồi, cả cái tập đoàn này không khác gì một cái chợ. Chắc có lẽ hai hôm qua Hoàn Đức Long im lặng là vì phát hiện ra cái tin đồn nhảm nhỉ này.
– Không được, em sẽ đi giải thích với chủ tịch họ.
– Này…An Thy.
– Thật là nhảm nhí hết sức.
Em vừa quay đi thì Hoàng Đức Long cùng 10 người bên tập đoàn của anh ấy đi đến. Nhìn thấy em và giám đốc gương mặt Hoàn Đức Long khó chịu ra mặt. Hiểu ý họ chào rồi đi trước, còn anh Hòa thì nháy mắt em liên tục…
– Hoàng Đức Long, anh đừng tin bọn họ, bọn họ là những người nhiều chuyện, việc không làm. Suốt ngày chỉ đi buôn chuyện hạ thấp danh dự của người khác thôi!
Anh đút tay vào túi quần rồi gật gật đầu như là hiểu lắm, nhưng thật ra em là con ngốc tự đánh mà khai chữ Hoàng Đức Long có biết cái gì đâu ạ?
– Vậy sao, cũng có lý!
– Quá có lý, vì em được giám đốc giúp đỡ nên đâm ra họ hiểu lầm.
– Ồ…hiểu lầm, gay cấn lắm, tiếp đi nào!
– Cái hôm hiểu lầm ấy chỉ là em vô tình phát hiện đối tác là anh thôi. Ngoài ra em chưa bao giờ có ý nghĩ nhớ một người đàn ông nào khác ngoài anh.
– Cũng có lý, để tôi về suy nghĩ lại xem, nên tin hay không!
– Tin đi, vì em không biết nói dối!
– À…để tin, nhưng tôi cần thời gian!
Hoàng Đức Long bước đi về phía trước thì em bước về phía trước mặt ngăn anh lại. Cứ như thế không cho anh đi.
– Em làm gì vậy Thy Thy, đây là một tập đoàn lớn đấy!
– Anh, tại sao lại không muốn hợp tác?
– Em muốn tôi ký hợp đồng chuyển nhượng chứ gì, em được bao nhiêu phần trăm trong hợp đồng này.
– Em không quan tâm, em không cần tiền.
– Vậy em cần gì?
Suy nghĩ một vài giây em trả lời:
– Em sẽ dùng tài năng để thuyết phục anh kí hợp đồng mua bán này!
*** Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.
Đọc tiếp truyện => Chap 36 sẽ nhanh chóng được cập nhật
Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay
Poliva.vn – Địa chỉ chuyên nhập khẩu và phân phối các loại thiết bị khách sạn, đồ dùng nhà hàng, thiết bị ngoại cảnh,…uy tín nhất trên toàn quốc. Các sản phẩm do Poliva phân phối như: bán xích đu ngoài trời, thanh lý ghế bể bơi, giá dù che nắng ngoài trời, đồ dùng 1 lần cho khách sạn,…đều là hàng nhập khẩu mang thương hiệu Poliva nổi tiếng nên có độ bền cao, mẫu mã đẹp mà giá thành lại rẻ. Quý khách có nhu cầu mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.