Tôi là kỹ nữ – Sự thật trớ trêu (Chap 18)

87,247 | Thứ hai, 13/05/2024, 07:00 (GMT+7)

Long định cho Thy Thy đi học bên Pháp. Trong một buổi đi đánh goft cùng đối tác, vô tình Thy Thy đã làm Long đau. Hơn nữa cô và cô thư ký của đối tác còn khẩu chiến với nhau vì chủ tịch Long….

Chap 18: Sự thật trớ trêu 

Anh muốn em theo học tiếp, em thấy thế nào?

– Em…

– Anh muốn em theo học Quản Trị Kinh Doanh!

– Là cái gì ạ?

– Không phải học ở Việt Nam!

– Lẽ nào học Campuchia ạ?

– Mỹ, Anh, Pháp, Úc…em muốn ở đâu?

– Anh Long chọc em?

– Nghiêm túc đi Thy Thy!

– Vâng…em sẽ chọn…

Mắt Long xem báo nhưng miệng thì nhanh chặn lời em lại:

– Em có thích nước Pháp không?

– Tại sao anh lại chọn nước Pháp để hỏi em chứ?

– Anh đoán.

– Em chọn Pháp!

– Vì sao?

– Vì ngày xưa em rất ghét nhỏ lớp trưởng, nó hay bảo sau này nó sẽ đi du học bên Pháp cùng người yêu nó, rồi nó nói nó sẽ cùng người yêu chụp hình hôn nhau dưới “Tháp Eiffel” là sẽ bên nhau mãi mãi, em cũng muốn được như thế!

Khi nghe em nói Long gấp chặt tờ báo trên tay rồi nói với Hoà:

– Nhanh về công ty, anh muốn sắp xếp lại nhân sự!

– Quyết định cho Thy Thy đi Pháp à anh!

– Đúng vậy.

Một lần nữa anh đã kéo em bước sang một cung bậc cảm xúc mới, anh kéo em vào tình yêu của anh thêm phần sâu đậm. Các chị thấy không, chỉ cần nghe em nói em thích nơi đó thì anh lập tức quyết định mọi chuyện trong vòng một nốt nhạc, có phải anh đã yêu em rất nhiều phải không?

Đọc các chap trước: 

Tôi là kỹ nữ - Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Tôi là kỹ nữ – Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Thời gian ấy, em cứ nghĩ anh nói đùa, vì nơi đây còn cả một tập đoàn bất động sản lớn mang tên Hoàng Đức Long, còn cả một gia thế khủng như vậy. Nếu anh cho em đi học thêm chẳng phải anh muốn em học theo ngành kinh doanh anh đang làm, mà không lẽ bỏ em một mình nước Pháp? Thời đó…em vẫn chưa tin mình bước vào một nơi chưa đầy kho báu, mà món quà quý giá nhất chính là Hoàng Đức Long.

– Thy Thy…ở nhà đợi anh!

– Vâng…

Em lên nhà nằm trên chiếc giường em đi em nghĩ về Long, em nghĩ về từng hành động anh dành cho em, từng ánh mắt, từng cái ôm. từng cái hôn, lúc anh làm chuyện đó với em…em chỉ muốn hét lên rằng:

– Chết tiệt, tại sao trên đời này còn có người đàn ông như vậy? Từ khi Long xuất hiện, thế giới xung quanh bọn đàn ông bỗng không còn một chút giá trị nào cả!

Em đang hạnh phúc suy nghĩ về anh thì em giật mình khi hôm giờ đổi số nhưng không gọi về cho mẹ:

– Vâng, con gái mẹ đây.

– Mày lại trốn mẹ mày à con, mày vào Nam một cái là mày tất cả điện thoại đổi số như thế này à?

– Không ạ, con có việc gấp nên phải đổi số, mẹ à…mẹ vẫn khoẻ chứ?

– Mày đợi mẹ mày sắp chết rồi mày mới gọi là con, con này…

– Mẹ vẫn khoẻ đúng không ạ, thế là con vui rồi, mẹ…( em ngập ngừng)

– Mày nói đi…

– Con vẫn yêu mẹ mặc dù có lúc mẹ chỉ coi người đàn ông đó là số 1 trong lòng mẹ, con vẫn yêu mẹ mặc dù có lúc mẹ đánh con vì con hư trên lớp học, con không biết làm sao để báo hiếu cho mẹ. Bây giờ chỉ cần mẹ không nợ nần sống cuộc sống yên ổn bình dị là con vui lắm rồi!

– Con ranh này, ai dạy mày nói những cái lời nhảm nhỉ này đấy.

– Mẹ ạ…

Em và mẹ cùng khóc trong điện thoại, khóc khi những lời giấu kín trong lòng hôm nay đã được thổ lộ hết ra cho mẹ hiểu. Cổ họng cứ nghẹn ngào đau nhói:

– Sau này con có giàu, con có cuộc sống đầy đủ, nhất định con sẽ đón mẹ về không để cho mẹ cô đơn như bây giờ đâu.

 – An Thy…con đừng nói nữa.

– Mẹ Mai ( tên mẹ em), con yêu mẹ!

Em tắt điện thoại, thế mà lại nằm khóc to huhu trong căn phòng hôm đó, khóc như bao chưa bao giờ được khóc. Công nhận khi khóc ra nỗi đau về quá khứ có một chút gì đó đỡ đau nhói, đỡ dày vò hơn, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng lắm.

Vài ba cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến, em cứ nghĩ mẹ em gọi nên em không nghe máy. Mãi đến cuộc thứ 5 em mới để mắt đến màn hình điện thoại thì thấy số quen quen, em nghe máy.

– Thy Thy nghe ạ?

– Cháu à?

– Dạ ( em ngập ngừng)

– Cô đây!

– Vâng, con nhận ra giọng cô ạ.

– Có Long ở đó không, Long có đang bên cạnh con không.

– Dạ không cô ạ, có việc gì không cô?

– Con bây giờ có thể ra ngoài được không nhỉ?

– Cô muốn gặp con hay sao cô?

– Cũng có thể là vậy, 6 ngày trôi qua con vẫn chưa đến thăm Quân, con có thể đến đây thăm nó 1 lần được không?

– Dạ…con nghĩ như vậy không tiện cho lắm!

– Nếu là tư cách bạn bè thì sao hả con?

– Dạ… ( em lưỡng lự)

– Tình cũ?

– Dạ không phải đầu cô, con sẽ đến, anh Quân tỉnh rồi chứ cô?

– Nó tỉnh rồi, con đến liền nhé, cô sẽ đợi. Nó cứ một hai đòi gặp mặt con, cô không còn cách nào khác phải cố tìm cách lấy số con.

– Vâng ạ, bây giờ con sẽ đến!

12h trưa em đón taxi đến bệnh viện thăm Quân, em không cho anh Long biết vì không muốn Long hiểu lầm hoặc suy nghĩ gì cả. Em không muốn gặp Quân đâu vì lỡ đâu lại nảy sinh chuyện gì khác, nhưng mẹ Long cũng là mẹ đẻ ra người em yêu em không thể từ chối, em cứ coi như mình đến thăm một người bạn.

Tôi là kỹ nữ - Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Tôi là kỹ nữ – Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Em đến bệnh viện bước vào khu thăm bệnh như mẹ Long chỉ dẫn, vào nhìn thấy mẹ Long cùng một người phụ nữ khác mà em đoán không lầm đó là mẹ Quân.

Mẹ Long nhìn em gật đầu nụ cười khẽ trên môi như cái chào lịch sự. Nhưng người tiến dần lại phía em lại là mẹ Quân.

– Chào con An Thy.

– Dạ, còn chào cô, cô vẫn nhớ con ạ.

– Làm sao quên, ngày xưa thằng Quân hay chở con đi học, con đánh nhau với bạn cùng lớp nó cản mà tét cả đầu đấy thôi.

– Dạ, cô làm con thấy cắn rứt quá.

– Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?

 – Vâng.

Em đành phải chấp nhận, mặc dù em biết sắp có điều gì tồi tệ diễn ra. Em bước theo sau mẹ Quân, ra khu bán đồ ăn của bệnh viện, em và mẹ Quân ngồi đối diện nhau.

– Cô muốn con xem cái này.

– Nó là gì ạ?

Mẹ Quân đặt tờ giấy lên bàn kèm theo cuốn số bệnh khá dày để về phía em. Em nhìn vào tờ giấy, cố gắng mở thật to mắt để đọc những chữ in trên tập hồ sơ ấy…

– Cái này là thế nào ạ? Có phải là bệnh của anh Quân không cô?

-…( Mẹ Quân lặng lẽ gật đầu)

– Con không hiểu về bệnh này lắm ạ, còn 3 tháng là sao cô? ( tay em run run cầm tờ giấy)

– Chỉ còn con có thể giúp nó vượt qua lúc này, trong lúc hôn mê nó đã gọi tên con nhiều lần. Thằng con trai ngu muội của cô nó nặng lời hứa với con quá, con có thể ở bên nó lúc này được không?

– Nhưng mà…

– An Thy…Dù chỉ là trên danh nghĩa bạn bè, được không, cô cầu xin con?

Em đứng dậy, bước đi ra khỏi khu căng tin mà vẫn chưa kịp chào mẹ Quân. Mẹ Quân muốn em ở bên Quân lúc này, Quân chỉ còn 3 tháng để chữa trị căn bệnh đó, em phải làm sao? Rồi Long của em sẽ thế nào, Long của em cũng biết đau khi thấy em tận tay ở bên cạnh chăm sóc người khác mà, rồi những lúc Long đau ai là người xoa dịu nỗi đau cho anh đây?

Chắc chắn Long sẽ không chấp nhận được điều ấy, nhưng nếu em từ chối thì em quả là một người lương tâm chó cắn, ác còn hơn ác quý!

Khi em bước ra thì gặp mẹ Long, bà lặng lẽ nhìn em rồi nói:

– Con hãy cứu Quân, còn Long…tạm thời đừng quan tâm tới nó!

Em khóc, sao ông trời lại đặt em ở giữa thế này? Nắm tay ai cũng không được, bỏ ai cũng không xong. Lý trí của em bỗng dẫn lối em về phòng bệnh của Quân, khi cánh cửa đẩy vào em thấy Quân nằm trên giường bệnh, người xanh xao gầy gò…một phút nghĩ về quá khứ dù sao cũng đầy ắp kỉ niệm của tuổi thanh xuân ngày ấy.

– An Thy…( Quân gọi tên em khi thấy em)

Em từ từ bước về phía Quân, em ngồi trên chiếc ghế ngay giường bệnh, bàn tay Quân đang lấy ven truyện dịch đưa ra nắm lấy tay em, trong giây phút nhìn Quân như thế em không khỏi xót xa cho Quân. Cái gì đến cũng đã đến Quân nắm tay em thật chặt khi nằm trên giường bệnh.

Trời mưa tháng 10 lất phất bay, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua da thịt làm con người ta cô đơn tột cùng. Chiếc rèm cửa màu trắng lất phất bay nhè nhẹ trong gió.

Đâu đó bên khung cửa sổ, có một người đàn ông lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu tên là Thy Thy nắm chặt cánh tay với một người đàn ông khác…người đàn ông đó không ai khác đó chính là cháu mình!

Có một câu nói em đã đọc ở đâu đó rất hay :” Bởi vì em còn quá trẻ để biết có thể biết được yêu là sao” vậy mà em lại làm anh…chờ thêm một đời!

Tới thời điểm hiện tại ấy, em chưa biết sự xuất hiện của Long ngay cạnh cửa sổ, chỉ là khoảng thời gian sau này em mới biết thôi. Lúc này em kể về sự xuất hiện của anh để biết cảm giác anh lúc đó cho mn hiểu. Vậy nên trong lúc em nắm tay Quân ở bệnh viện là em không hề biết sự xuất hiện của Long.

Em chỉ vì quá xót Quân cái cảnh Quân nằm trên giường bệnh ốm yếu gây gò, mấy chị

đừng nói em không nghĩ đến Long này kia, sao có thể nói vậy được? Con người dù có ác đến đâu thấy người khác đau sắp chết chẳng lẽ mấy chị không động lòng hả? Chưa gì có người trách em là không nghĩ đến Long này kia…buồn thật!

– Quân, anh cố gắng khoẻ lại nhé, cố gắng khoẻ để không làm mẹ anh buồn.

– An Thy…( Quân ghì tay em lại)

Nhưng sức Quân yếu ớt em vội vã rút ra:

– Anh muốn nói gì cứ nói, không cần thiết phải nắm tay đâu.

– Có phải anh sắp chết không.

– Không, sắp khoẻ rồi.

– Vậy em có thể bên cạnh anh được không, cho đến khi nào anh khoẻ lại.

– Em, em bận lắm, chỉ đến thăm anh khi nào thật sự rảnh thôi.

– Chỉ là khi nào anh khoẻ lại là được mà.

– Thôi anh ăn uống uống thuốc đi, rồi sẽ khoẻ lại thôi.

– An Thy. ( Quân 1 lần nữa nắm tay em lại)

– Anh Quân, đừng làm vậy, em rất tôn trọng anh nhưng mà giữa anh và em là bạn bè, em vẫn đến thăm anh động viên anh, đừng làm thế.

– Anh bệnh mà anh nói nhiều thế không tốt đâu. Em về đây, khi nào rảnh em sẽ đến.

Em vội vã đứng dậy quay đi thì thấy mẹ Long và Quân đang nhìn em:

– Có phải em đang yêu cậu Long?

– Nên là lời hứa năm xưa em coi như gió thổi là bay đúng không?

– Quân…( em quay lại nhìn Quân)

– Năm xưa là năm xưa, thời gian trôi qua nhiều biến cố, sau khi anh đi e còn không nhớ mặt mũi anh luôn kìa. Còn việc em yêu ai không liên quan đến anh. Quan trọng là em chỉ xem anh là bạn bè, không hơn không kém!

– An Thy, được nếu em không chấp nhận việc em yêu cậu Long thì anh sẽ làm cho câu tự rời bỏ em!

 – Nể tình anh bệnh nên em không chấp, cố mà khoẻ đi, rồi sống quân tử chút!

– Anh….

– Đừng để em không bao giờ tới thăm anh nữa.

Em chào mẹ Long và Quân rồi ra về, Quân đã biết hết tất cả mọi chuyện chắc đó là lý do mà Long không đến thăm Quân thường xuyên như thế. Em vừa đi ra tới cổng bệnh viện thì có điện thoại, là số của Long:

– Vâng, em nghe ạ!

– Thy Thy…

Tự dưng Long gọi tên em rồi ngập ngừng im lặng, chỉ là gọi cái tên thôi mà làm tim em nhói nhói đau vì em vừa đến thăm Quân và nắm tay một người con trai khác. Lúc đó em cảm thấy có lỗi vô cùng.

– Vâng, em đây, có việc gì hay sao ạ?

– Em đang ở đâu?

– Dạ, em đang ở nhà ạ, anh Long đã xong việc chưa?

– Em ở nhà à?

– Vâng!

– Nếu em ở nhà thì 5p nữa anh sẽ đến nhà em!

– À…nhưng mà anh Long này!

– Anh nghe.

– Anh có thể đi chậm chậm một tí cũng được, không cần đến gấp đâu ạ?

Em vội vã chạy ra trước cổng bệnh viện đón taxi để về nhà, từ đây về đến nhà cũng phải 15p là nhanh nhất, mà 5p nữa Long đến làm sao kịp đây huhu, em như bị rối nói chuyện không rõ ràng làm Long nghi ngờ…

– Em đang ở nhà, sao anh lại nghe tiếng xe?

– À…dạ em đang xem tivi thôi ạ.

– Được, 4p nữa anh đến, em làm gì làm đi.

– Dạ.

Sao không đợi 10-20p nữa đến mà đến giờ này hả trời, em leo lên taxi đập ghế tài xế:

– Chú ơi lẹ giúp cháu với, cháu có việc gấp lắm ạ!

– Gấp thì gấp cũng phải 15p nhé.

– Có thể nhanh hơn tí được không ạ?

– Vội vã không được gì đâu, chuyện gì rồi cũng sẽ được giải quyết.

Tôi là kỹ nữ - Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Tôi là kỹ nữ – Sự thật trớ trêu (Chap 18)

Tài xế cứ xem như mọi chuyện không không ấy, lúc đó em nôn nóng gần chết mà ông ấy cứ làm như không có chuyện gì ấy. Rồi em cũng phải ngồi cắn răng chịu đựng chờ về đến nơi. Trên đường em cứ nhìn cái điện thoại hoài chờ Long gọi là toi, hên quá không thấy gọi có lẽ là chưa đến nhà em.

Cuối cùng cũng đến nhà, vẫn chưa thấy xe Long nên em mừng gần chết. Vội vã xuống xe mở cổng rồi lao vào nhà. Vừa cởi đồ ra thay được bộ đồ ngủ thì em vén màn thấy xe Long cũng vừa đến.

– May quá, may quá vẫn kịp. (em thể phào nhẹ nhõm)

Em nằm trên giường giả vờ chờ Long lên, 3p sau anh gõ cửa:

– Anh…Long…?

– Anh đến đây em thấy lạ lắm sao?

– Vâng, em không nghĩ anh Long xong việc sớm như vậy?

– Hay em không muốn anh đến?

– Dạ không hề, em lúc nào cũng muốn anh ở bên mà.

– Vậy à Thy Thy???

– Vâng…

Em thấy thái độ Long lạ lạ, mà em cũng lạ lạ nốt. Em mở toang cánh cửa:

– Anh Long vào phòng.

– Nói to lên Thy Thy.

– Dạ, em mời anh Long vào phòng!!!

Long bước vào tháo chiếc đồng hồ đắt tiền đeo trên tay rồi bỗng hững hờ quăng nó xuống bàn gỗ, trời ạ chiếc đồng hồ cả 2 tỉ bạc anh xem như đồ hàng vậy, em suy nghĩ rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?

– Anh Long, anh có chuyện buồn sao ạ?

– Uh…( lạnh lùng lăm) –

 Về công ty ạ?

– Không.

– Về gia đình?

– Không.

– Về Quân??? Quân không khoẻ hay sao ạ?

– Càng không.

Long cởi bỏ nút áo sơ mi, em bước tới ôm sau lưng anh.

– Thế có chuyện gì, anh nói em nghe đi ạ!

– Thy Thy…

– Vâng, em đang nghe.

– Tại sao em lại mặc áo ngực???

Lúc đó ngực em chạm vào lưng anh, công nhận Long nhạy bén quá, em lắp bắp nói:

– Dạ, bình thường mà, phụ nữ nào chẳng thế?

– Theo anh biết thì khi em ở nhà không bao giờ mặc áo ngực, trừ khi em đi ra ngoài, hay em sợ anh đụng vào ngực em?

– Dạ không phải đâu, vì anh đến em nghĩ anh sẽ chở em đi đâu đó nên em mặc trước thôi ạ.

Long cười nhếch môi rồi bước tới tránh xa vòng tay của em.

– Anh muốn đi tắm.

– Em tắm với anh ạ.

– Thôi, giờ này muộn rồi, sẽ bệnh đó.

– Anh Long à, sao vậy???

Em đi lại lấy tay áp vào má của Long, em nhìn chăm chăm vào mắt anh.

– Anh Long không thương em nữa hả, hay em đã làm gì sai ạ?

– Rất thương, thương gần chết!

– Vậy sao không cho em tắm chung.

Long lấy hai tay em xuống, hai tay anh chạm vào lưng em tồi thuần thục mở nút cài áo ngực, em mặc áp ngủ dậy nên khi gỡ móc cái xong anh đưa tay vào ngực qua khe áo trước lấy chiếc áo ngực ra.

– Anh không chở em đi đâu cả, anh giúp em cởi nó ra.

– Vâng…

Long như kiểu dằn mặt em vậy, anh vào tắm tầm 30p đó lâu ơi là lâu cứ nghe tiếng xả nước hoài không ngừng, em thấy lạ nên định vào gõ thì bất ngờ anh bước ra.

Long chỉ quấn chiếc khăn tắm trên người rồi đi lại giường nằm úp xuống, Long kéo chiếc mền đắp lên người. Em đi lại nằm cạnh anh, Long nằm nghiêng mặt qua bên trái:

– Anh mệt lắm ạ, chưa bao giờ em thấy anh Long yếu như thế.

-…( Long nhắm mắt lại)

– Anh Long…

 – Thy Thy…anh rất mệt mỏi, em để anh yên được không?

– …

 Câu nói của Long làm lòng em thắt lại, em cứ nghĩ là anh mệt vì công việc, stress công việc. Em lấy tay sờ lên trán anh.

– Em làm cho anh ly nước chanh nha.

– Không cần..

– Nước cam nha.

– Giờ này không có loại nước nào có thể làm anh khoẻ lại cả. Em không cần phải làm gì cả, em chỉ cần nằm bên anh thôi.

Em đâu có nằm yên được đâu, người em bứt  rứt khó chịu lắm. Vậy mà anh cứ nằm im nhắm mắt lại, em sờ trán anh thấy ấm ấm. Em ngồi dậy:

– Để em lấy khăn ấm.

Long níu tay em lại:

– Đã bảo không cần mà.

– Thế em massa lưng cho anh nhé.

– …( Long im lặng)

Em ngồi dậy massa lưng cho anh, đến gần phần khăn anh quấn em định kéo chiếc khăn ra thì:

– Không cần đâu, tới đó là được rồi!

– Nhưng mà…

– Ở dưới đó hôm nay không có mỏi mệt đâu, vẫn ổn.

– Em chỉ bóp hông một tí thôi ạ.

– Đừng, đủ rồi Thy Thy.

Cái câu đủ rồi Thy Thy nghe đau lòng lắm, em kéo mền lên cho anh, kiểu lúc này em cũng quê giận giận Long rồi, em nằm quay lưng về phía Long, Long nằm nằm nghiêng nhìn về phía em.

– Thy Thy…

– …( em im lặng)

– Rốt cuộc em đã làm gì anh vậy? Tại sao anh lại ra nông nỗi này.

– …( bông em khóc như trong lặng im)

– Chắc là do anh yêu em nhiều quá, nên mới như vậy, là do yêu quá nhiều thôi.

– Ác Quỷ là có thật! ( em nói nhỏ)

Sau 15p trong lặng im, em từ từ quay sang nhìn Long thì thấy anh đã ngủ từ bao giờ. Em nhìn kĩ khuôn mặt anh, lúc ngủ cũng đẹp trai xuất thần như vậy, ai ai yêu trai trẻ em không biết. Còn em lại say mê cái ông Long này đây, em thề là yêu người đàn ông cứng tuổi bị cuốn lắm, cuốn một cách điên cuồng lúc nào của họ. Họ nói là họ làm, họ ít nói nhưng lúc bên mình họ lại cuồng nhiệt gấp trăm lần, họ là thế đó bảo sao không yêu?

Em hôn nhẹ lên má anh, không biết đã có chuyện gì làm anh mệt mỏi đến vậy, có chuyện gì làm anh kiệt sức đến vậy?

Đêm đó anh ngủ rất ngon, giống như đã từ rất lâu rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như thế. Cũng là đêm mà chỉ hai chỉ lặng lẽ ngủ bên nhau mà không đụng chạm gì cả. Anh thì ngủ sâu, em thì bứt rứt khó chịu thức nguyên đêm.

Ngủ dậy em giật mình vì không thấy Long đâu, trên bàn bỗng có một chiếc thẻ gì đó. Điện thoại em báo có tin nhắn:

– Đây là thẻ tín dụng anh cho em, tên em. Từ đây em cần dùng gì cứ dùng, mỗi tuần anh sẽ chuyển đều đặn 100tr vào thẻ, nếu em thấy ít chỉ cần nói với anh 1 tiếng.

Em bấm lại số điện thoại cho anh, anh nghe trong đầu cũng chỉ có họ, lúc nào đi đâu cũng nhớ cách cách nói cười từng hành động. Em bấm lại số điện thoại cho anh, anh nghe máy:

– Tại sao lại cho em tiền ạ?

– Anh cho người anh yêu thì sai sao, em ăn uống gì đi.

– Khi nào anh về?

– …( Long im lặng)

– Hả, đêm qua tại sao anh lại từ chối em chứ, Long à…sao vậy?

– Anh không từ chối em, sáng nay anh phải đi sớm, 4h sáng anh đã đi rồi em biết không?

– Anh đi đâu chứ?

– Anh đi Đà Nẵng.

– Anh đùa em ạ?

– Sao lại đùa em, anh đi công việc mà Thy Thy?

– Anh đi bao lâu?

– 1 tuần!

– 1 tuần?

– Về anh sẽ gặp em, Thy Thy…

– Vâng…

– Anh sẽ rất nhớ em!!!

 Chưa bao giờ em thấy yêu mà nặng nề, lương tâm em cắn rứt như vậy. Em muốn gặp nói chuyện với Long nghiêm túc về vấn đề của Quân nhưng chẳng có dịp, em muốn nói về bệnh tình của Quân, nói để có hướng giải quyết em không thể nào ở bên Quân được. Em biết Quân như thế, nhưng em ở bên Quân thì ai sẽ là người ở bên Long, rồi Long của em sẽ đau lòng đến chết mất.

Lúc đó em sẽ đợi Long về để nói tất cả. Ngày thứ 2 Long đi, em như muốn phát điên đến nơi rồi, em bấm số gọi cho anh nhiều lần nhưng đến lần thứ 3 Long mới nghe máy.

– Anh nghe Thy Thy…

– Anh Long!

– Sao vậy em.

– 2 ngày rồi anh ạ.

– Anh biết mà, 5 ngày nữa thôi!

– Anh đang ở đâu mà nhạc to vậy ạ?

– Anh đang ở party của đối tác.

– Có gái đẹp không ạ.

– Có nhưng chẳng có gì thú vị.

– Anh có nhìn họ không?

– Không thấy thú vị thì hứng đâu mà nhìn.

– Có ai xinh hơn em không.

– Tất nhiên là không, chẳng có một ai để so sánh với em cả. Em ghen à?

– Ghen chứ, party thì gái đẹp lộng lẫy lắm, em có thể ra Đà Nẵng với anh không?

– Em có muốn đi không?

– Vâng, em có ạ!

– Em nói thật chứ Thy Thy?

– Thật 100% anh ạ.

– Đợi anh báo giờ bay, em chuẩn bị đồ đạc đi. Em mừng muốn phát điên lên được, em lo thu xếp hành lý để chuẩn bị đi Đà Nẵng ngay. trong ngày. Không cần biết Long yêu em đến mức nào nhưng mà qua từng lời nói hành động chứng tỏ anh cũng rất nhớ em, thề chứ ra đó em phải hành chết Long không buông tha dù anh có cố gắng từ chối đi nữa…nhất quyết không buông tha cả đêm lẫn ngày.

Đang hí hửng xếp đồ thì điện thoại em vang lên…là mẹ Long gọi, em bấm tắt máy 2-3 lần, nhưng nghĩ dù sao cũng là mẹ anh, em không thể hành xử như thế được…

***  Tôi là kỹ nữ truyện của tác giả: Nguyễn Hằng My.

Đọc tiếp truyện => Chap 19 sẽ nhanh chóng được cập nhật

Tham khảo hàng loạt hàng truyện ngôn tình hay tại đây => Truyện hay

Quý khách có nhu cầu tìm mua các loại đồ dùng nhà hàng khách sạn như: các mẫu xích đu sắt đẹpghế tắm nắng hồ bơi, ô dù ngoài trời, đồ tiêu hao khách sạn,…hãy liên hệ ngay với Poliva. Poliva.vn – tự hào là đơn vị cung cấp thiết bị khách sạn số 1 tại Việt Nam sẽ đem đến cho các bạn những sản phẩm với chất lượng, mẫu mã và giá thành tốt nhất so với trên thị trường hiện nay. Quý khách có nhu cầu mua bất cứ sản phẩm thiết bị nhà hàng khách sạn nào vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi qua hotline 096.849.8888 sớm nhất để nhận báo giá cũng như hưởng nhiều ưu đãi.

chat qua zalo
chat qua mess
Miền Bắc 096.849.8888
Miền Nam 094.714.9999